HẸN NHAU Ở BIỂN

Chiều hôm ấy, biển xanh một cách dịu dàng đến mức chỉ cần nhìn lâu là có thể tưởng tượng chân trời được vẽ bằng một đường mực loang.

Ngày đăng: 22-11-2025

34 lượt xem

HẸN NHAU Ở BIỂN
 
Chiều hôm ấy, biển xanh một cách dịu dàng đến mức chỉ cần nhìn lâu là có thể tưởng tượng chân trời được vẽ bằng một đường mực loang. Bầu trời trong veo như vừa được ai lau sạch nỗi buồn. Gió từ khơi xa, mằn mặn, mang theo mùi rong rêu và những mảnh ký ức mà thời gian không đủ sức xóa.
Anh đứng bên mép đường nhìn xuống bãi cát nơi anh từng rời xa nhiều năm và cũng là nơi chưa từng rời khỏi anh một phút nào. Quán nước dừa mái lá cũ vẫn đứng đó, bình thản như một nhân chứng không cần trình bày lời khai. Chiếc ghế gỗ nghiêng dưới bóng cây dừa vẫn tồn tại, dù đổi màu theo nắng. Biển thì vẫn vậy, tự nhiên và không bị lay chuyển bởi bất kỳ cuộc biến động nào của con người.
Anh bước xuống những bậc đá dẫn ra biển, trong lòng mang cảm giác kỳ lạ: vừa quen thuộc, vừa như sắp bước vào một giấc mơ bị bỏ quên. Mỗi bước chân là một tiếng vọng của quá khứ. Anh nghe rõ tiếng cười năm nào một âm thanh khiến người ta dù muốn quên cũng không thể quên.
Ngày họ gặp nhau cũng bắt đầu từ một chiều nhiều gió như thế.
Khi ấy, anh chạy trốn khỏi một chuỗi ngày mệt mỏi: những cuộc họp không hồi kết, những bảng số liệu khô khốc, những email đến cả khi nửa đêm. Anh thấy mình như một cỗ máy chưa kịp có tên. Đêm đó, anh bắt chuyến xe khách xuống biển, ôm chiếc balô nhẹ tênh, với duy nhất một mong muốn: ngồi trước biển, thở một hơi mà không cần trả lời ai.
Bãi biển về đêm lấp loáng ánh vàng từ dãy khách sạn phía sau. Anh ngồi thả chân xuống lớp cát ướt, mở lon nước ngọt và lắng nghe tiếng sóng vỗ đều như một giọng nói xa, kiên nhẫn với tất cả những linh hồn mỏi mệt tìm đến nó.
Rồi cô xuất hiện.
Cô đi ngang qua anh, chân trần dính cát, tay xách đôi sandal, tóc rối theo gió biển. Chiếc váy trắng chạm gió làm cô giống một vệt sáng cô độc trên bãi cát tối. Cô cúi nhìn những đường bọt sóng men theo chân mình. Và ngay trước mặt anh, cô vấp phải một mô cát nhỏ.
“Coi chừng té,” anh nói như một phản xạ.
Cô ngẩng lên, nheo mắt vì gió rồi bật cười.
“Em té quen rồi anh.”
Câu nói ấy nhẹ như gió, nhưng có một điều gì đó khiến anh chững lại. Chỉ những ai đã tự đứng lên quá nhiều lần mới quen với việc ngã.
 
Cô ngồi xuống cạnh anh khoảng cách vừa đủ để không trở thành thân mật, nhưng cũng không khiến họ xa lạ.
Họ nói về biển, về công việc, về những điều không ai vụng về giấu nữa. Cô nói rằng cô tìm đến biển khi không còn điều gì để trốn. Anh nói rằng anh đến biển để trốn mọi thứ. Và rồi, như một điều tự nhiên, họ cùng ngồi bên nhau trong một im lặng không khiến ai thấy ngượng.
Trước khi đứng dậy, cô chỉ nói một câu:
“Mai em vẫn ra. Giờ này. Nếu anh còn cần biển cứ ra biển.”
Không xin số điện thoại. Không hỏi tên. Tất cả nhẹ như gió đúng kiểu những điều dễ thành định mệnh nhất.
Chiều hôm sau, anh ngồi ở đó sớm hơn cả giờ hẹn. Sự xuất hiện của cô từ ngày ấy không còn là ngẫu nhiên. Nó trở thành thói quen, rồi thành điểm tựa kỳ lạ mà cả hai không ai nói ra.
Cô mang hai lon nước cam.
“Hôm qua anh đãi, nay tới em.”
Từ những câu chuyện rời rạc, họ đi sâu vào những nỗi niềm kín đáo. Anh kể về những ngày sống như cỗ máy, còn cô kể về những đêm kéo rèm trong căn phòng nhỏ và bật khóc một mình.
Có lần cô nói:
“Em giống một vùng biển không gió. Nhìn ngoài tưởng bình yên, nhưng bên trong lặng đến trống rỗng.”
Anh khẽ cười:
“Anh cũng vậy.”
Họ im lặng. Nhưng im lặng ấy là khoảng không để trái tim được thở.
Không ai nói yêu ai. Tình yêu đến nhẹ như con sóng nhỏ, chạm vào bờ lúc nào không ai hay. Một chiều nhiều gió, anh đưa tay nắm tay cô. Cô xiết lại, nói nhỏ:
“Em biết rồi. Không cần nói.”
Từ hôm ấy, họ yêu nhau bằng thứ tình yêu trưởng thành: không ồn ào, không hứa hẹn nhiều, nhưng có sự hiện diện rất thật – như tiếng sóng.
Một lần cô hỏi:
“Nếu sau này không còn em nữa, anh có còn ra biển không?”
Anh đánh trống lảng bằng câu đùa:
“Anh rủ biển… đi kiện em.”
Cô cười, nhưng trong đôi mắt thoáng qua điều gì đó khiến anh chột dạ.
Ngày cô nói phải đi xa, biển bỗng yên một cách khác thường. Mặt nước lăn tăn, như đang cố dỗ dành một linh hồn ngổn ngang.
“Em nhận được một công việc mới,” cô nói. “Ở thành phố khác. Xa. Không biết bao lâu.”
“Bao giờ về?” anh hỏi, giữ bình tĩnh bằng chút hy vọng nhỏ như móng tay.
“Em không biết.”
Khoảng trống trong lòng anh mở ra, mặn và lạnh như gió biển đầu mùa.
“Còn tụi mình”
Cô nhìn thẳng vào anh – lần đầu tiên không né tránh.
 
“Tụi mình là hai người đã từng thương nhau rất thật. Anh giữ phần của anh. Em giữ phần của em. Đừng biến nó thành một vết sẹo.”
Anh muốn nói “đừng đi”, “anh cần em”, “anh chờ được”. Nhưng anh thấy trong mắt cô là sự quyết tâm của người đứng trước ngưỡng cửa mà nếu không bước qua bây giờ, sẽ hối tiếc cả đời.
Anh câm lặng. Biển trước mặt vẫn xanh, nhưng xanh kiểu mà người ta phải nuốt xuống những điều không nói.
Cô bước đi. Sóng xóa dấu chân cô ngay lập tức.
Những năm sau đó, anh sống như người ta vẫn sống sau những cuộc chia tay không bi kịch: đi làm, bận rộn, cười đúng lúc. Anh tưởng mình đã quên. Nhưng chỉ cần gió biển thoảng qua trong thành phố ngột ngạt, trái tim anh lại hụt một nhịp như bước hụt trên bậc cầu thang.
Anh không ra biển nhiều năm. Không phải vì sợ biển mà vì sợ chính mình khi đối diện biển.
Nhưng rồi có ngày anh nhận ra: nỗi nhớ không biến mất. Nó chỉ thay hình, nằm im, chờ người ta đủ bình thản để nhìn lại.
Và anh quay về.
Biển vẫn vậy. Bậc đá vẫn vậy. Ghế gỗ vẫn nghiêng bên gốc dừa. Mọi thứ như thể đã giữ nguyên, kiên nhẫn đợi một người quay lại.
Anh ngồi xuống chỗ cũ. Lòng nhẹ hơn anh tưởng. Không còn đau. Chỉ còn một nỗi bình yên đằm lại như vết thương đã lành nhưng trời trở gió vẫn nhắc ta về một cú ngã cũ.
Anh khẽ nói không biết là nói với cô, với biển, hay với chính mình:
“Anh tới rồi… Không phải để chờ em. Chỉ là để giữ lời hứa với biển: khi mệt, anh sẽ quay về.”
Biển không trả lời. Biển chỉ tiếp tục vỗ vào bờ bằng nhịp điệu muôn đời không đổi của nó. Nhưng trong tiếng sóng có sự dịu dàng rất lạ  như một vòng tay rộng mở cho những người đã đi một hành trình dài trở lại điểm khởi đầu.
Anh đứng dậy khi nắng chiều rớt xuống mặt biển thành một vệt vàng mềm. Không có kỳ tích nào xuất hiện. Không có đôi mắt quen thuộc nào bất ngờ từ phía sau.
Chỉ có một điều mới:
Anh đã bớt sợ.
Anh bước chậm lên từng bậc đá.
Khép lại một chương đời không bi thương cũng không cổ tích.
Chỉ là câu chuyện của hai người đã gặp nhau ở biển, yêu nhau bên biển, và chia tay trước biển.
Biển ở lại sau lưng.
Còn trong lòng anh một nỗi ấm nhẹ, đủ để một ngày nào đó nếu họ vô tình gặp lại, chỉ cần một nụ cười nhỏ cũng đủ để nói:
“Cảm ơn vì đã từng là người mình hẹn nhau ở biển.”

 

GỌI NGAY -  0903649782 - 028 35146426 

ĐỂ ĐƯỢC TƯ VẤN MIỄN PHÍ

CÔNG TY CP TV ĐẦU TƯ VÀ THIẾT KẾ XÂY DỰNG MINH PHƯƠNG

Địa chỉ: 28B Mai Thị Lựu - Khu phố 7, Phường Tân Định, TP.HCM

Email: nguyenthanhmp156@gmail.com 

Bình luận (0)

Gửi bình luận của bạn

Captcha
90Phut TV CakhiaTV xoilac xoilac tv xemtv xoilac tv xoilac Xoilac TV