TRƯỜNG CA MƯA ĐỎ KHÚC BI AI CỦA NGƯỜI LÍNH

TRƯỜNG CA MƯA ĐỎ KHÚC BI AI CỦA NGƯỜI LÍNH

Ngày đăng: 06-11-2025

90 lượt xem

Ta đi
từ miền Trung nắng cháy,
nơi con sông Gianh khô cạn cả tiếng hò,
qua đèo Ngang, qua Lý Hòa,
nơi gió Lào hun rát da người,
và cát trắng cũng hóa thành nước mắt mẹ hiền.

Trên lưng gùi sách,
trên vai mang hơi muối biển,
ta đi về phương Bắc,
nơi núi rừng Thanh Hóa giăng mây phủ,
nơi bản Mường, bản Thái khói lam quấn sương sớm.

Ta mang theo mùi mắm ruốc,
tiếng ru “Ầu ơ ví dặm” của mẹ,
và giấc mơ gieo chữ lên nương.
Những hạt tri thức nhỏ nhoi,
từ ruộng đồng khô hạn quê ta,
sẽ nảy mầm nơi mây ngàn đá dựng.

Đèo Pù Luông sương phủ,
dòng Mã giang uốn lượn như dải lụa quê người.
Tiếng khèn Mông réo rắt như gọi hồn sương khói.

Em nhỏ vùng cao
mắt trong như suối, tóc vương nắng,
cười khẽ khi nhận chiếc bút,
như vừa chạm vào phép màu của thế giới.

Mỗi sớm mai,
ta cùng bản làng băng qua dốc đá,
đem con chữ đổi lấy nụ cười.
Mái trường vách lá nghiêng trong mưa,
vẫn sáng ngời trong mắt thầy cô,
dẫu rét ngấm vào tim mà vẫn ấm.

Hoa ban trắng nở khắp ngàn đồi,
nở cùng ước mơ trò nhỏ.
Bảng đen, phấn trắng
thành ngọn đèn soi cả trời hi vọng.

Ta xuôi về đồng bằng
qua sông Chu, sông Yên,
đến bến Lèn, bến Ngọc,
nơi người mẹ xứ Thanh gặt lúa trong trưa hè chói chang,
mồ hôi mặn như nước biển,
mà vẫn ngân tiếng cười, vẫn mơ giấc học trò.

Phượng hồng cháy rực đầu ngõ,
ve ngân dày như sóng ký ức.
Tiếng thầy giảng vang như gió đồng,
chở chữ qua những mùa lũ cũ.

Mỗi trang vở mở ra,
là một cánh chim nối liền miền xuôi miền ngược.
Thầy con đò của ký ức,
lặng lẽ chở bao thế hệ sang bờ tri thức.

Rồi ta lại đi
nơi gió biển thổi mặn từng hơi thở,
ở Trường Lệ, Sầm Sơn, Nghi Sơn xa thẳm.
Trường làng nép mình bên bãi cát,
lũ em tóc nắng, mắt trong như vỏ ốc soi trời.

Đêm trăng sáng,
sóng kể chuyện ông cha,
nghe cô giảng bài hòa cùng tiếng gió.
Ngọn đèn nhỏ vẫn sáng trong bão,
chiếc phao tri thức vẫn dập dềnh giữa đại dương.
Trang vở trắng – cánh hải âu non,
bay qua muôn trùng, nối đất liền và đảo nhỏ.

Giữa rừng Pù Luông, giữa mây Mường Lát,
ta gặp những người lính biên phòng,
nghe họ kể chuyện cột mốc im lặng mà thiêng liêng.
Tiếng quốc ca vọng lên từ khe suối,
vang qua núi, chạm vào tim người.

Em bé Thái, em Nùng ê a học chữ,
mỗi con chữ là một bông hoa mọc từ đá.
Cơm nắm lá rừng,
bước chân đi mãi không sờn,
mắt em sáng như sao khuya soi cột mốc.

Thầy giáo miền xuôi,
đem ánh đèn dầu đến bên cột cờ biên giới,
đốt lên trong mỗi trái tim nhỏ
ngọn lửa yêu nước – âm thầm mà bất diệt.

Từ miền Trung ta đi,
gió Lào vẫn thổi rát mặt trời.
Áo thầy sờn cũ, dép mòn quai,
đường quanh co, bùn lầy trơn trượt.

Nhưng đôi mắt thầy vẫn sáng,
như hai vì sao trong đêm tối.
Bảng gỗ nghiêng trong ánh trăng,
mảnh phấn mòn theo năm tháng,
mà niềm tin thì chẳng bao giờ cũ.

Đêm khuya, đèn dầu chập chờn trong căn phòng nhỏ,
vẫn soi sáng những giấc mơ lớn lao.
Mỗi dòng chữ, mỗi lời giảng
tan vào hơi thở, hóa thành mây trắng.
Đời người như giọt sương sớm,
rơi xuống mà đất trời vẫn thơm.

Trên mọi nẻo đường Tổ quốc,
có bóng dáng thầy cô
nhỏ bé, lặng im mà cao cả.

Không mong vàng ngọc,
chỉ mong gieo hạt tri thức,
cho mầm non đơm hoa nơi đá cằn.

Nụ cười trò nhỏ chơi vơi,
hóa thành hoa trắng giữa mùa bão tố.
Dẫu mưa rơi, dẫu nắng táp,
vẫn sáng ngời niềm tin như lời bình minh:

“Người đi gieo hạt niềm tin,
Cho cây tri thức vững bền đất quê.”

Ta người lính từng qua những cơn mưa đạn,
giờ đứng giữa đời, tay cầm phấn trắng thay cho tay súng.
Bảng đen là mặt đất quê hương,
mỗi dòng chữ – một đường cày ký ức.

Không còn nghe tiếng quân ca,
nhưng trong lớp học vùng cao,
mỗi tiếng “dạ thưa” của học trò
vẫn ngân lên như quốc ca của hòa bình.

Và khi bình minh chạm lên mái tóc bạc,
ta hiểu Tổ quốc không chỉ nằm trong biên giới,
mà trong ánh mắt người học trò biết mỉm cười.

Có những người chẳng mang súng,
nhưng vẫn ra trận bằng trang giáo án.
Có những người không lập công danh,
nhưng lại giữ hồn dân tộc trong từng con chữ.

Người gieo chữ cũng là người giữ hồn nước.
Mỗi giọt mồ hôi, mỗi bài học,
đều hóa thành nền móng của hòa bình.

Và khi ta hiểu điều ấy
ta cúi đầu, lặng nghe trong gió:

“Hòa bình,
được trả bằng tình yêu,
bằng tuổi xuân,
bằng niềm tin người thầy lặng thầm như đất.”

 

 

GỌI NGAY -  0903649782 - 028 35146426 

ĐỂ ĐƯỢC TƯ VẤN MIỄN PHÍ

CÔNG TY CP TV ĐẦU TƯ VÀ THIẾT KẾ XÂY DỰNG MINH PHƯƠNG

Địa chỉ: 28B Mai Thị Lựu - Khu phố 7, Phường Tân Định, TP.HCM

Email: nguyenthanhmp156@gmail.com 

Bình luận (0)

Gửi bình luận của bạn

Captcha
90Phut TV CakhiaTV xoilac xoilac tv xemtv xoilac tv xoilac Xoilac TV