PHỐ VẮNG ANH
Ngày đăng: 20-11-2025
40 lượt xem
PHỐ VẮNG ANH
Một ngày thôi, phố cũ bỗng thiếu anh.
Người ta vẫn đi về như mọi khi vẫn thế,
xe vẫn kẹt giờ tan tầm,
đèn giao thông vẫn đỏ vàng xanh theo đúng lịch.
Chỉ có nhịp tim em
đột ngột hụt một nhịp
ngay giữa ngã tư đông người.
Sợi nắng mỏng rơi nghiêng trên vỉa hè
đáng lẽ phải vô tư trượt trên vai áo,
mà hôm nay cũng buồn như một đôi mắt
không biết nhìn vào đâu cho khỏi ướt.
Ngọn heo may đi lạc vào chiều
như một tin nhắn gửi nhầm địa chỉ,
lẩn quẩn giữa những hàng cây
không tìm được người nhận.
Nó quét qua cổ áo em,
qua bờ vai đã từng là nơi anh tựa,
để lại một cơn rùng mình rất khẽ
mà chạm đúng chỗ sâu nhất trong lòng
nơi một cái tên vẫn còn âm ấm.
Phố không nói gì,
chỉ kéo dài thêm vài khoảng im lặng.
Biển hiệu vẫn sáng,
bảng quảng cáo vẫn quay vòng như chưa từng chứng kiến điều gì,
chỉ có em
cảm thấy mình như một tab thừa
vừa bị ai đó đóng lại
không một lời hỏi trước:
“Em có chắc không”.
Em lại về quán cũ.
Ly cà phê đen đặt xuống bàn,
vệt nước sánh để lại một vòng tròn nâu thẫm
giống như dấu vân tay của những chiều xưa
anh đã vô tình in lên mặt bàn gỗ.
Ngày ấy anh cười
Cà phê phải có chút đắng
để mình nhớ mình còn biết đau.
Ngọt quá giống như đang tự dối lòng.
Hôm nay em ngồi một mình,
đắng không còn là triết lý nữa
mà biến thành đời sống trần trụi,
rót thẳng vào tim.
Góc quán nơi mình từng ngồi
như bị lệch khỏi bản đồ mùa thu.
Một nửa trời ngoài kia là lá rơi, là gió se, là mùi hoa sữa chậm,
nửa còn lại
là khoảng trống trên chiếc ghế đối diện
không ai kéo lại gần,
không ai nghiêng người hỏi nhỏ.
“Uống xong ly này rồi
mình đi đâu tiếp hả em”.
Những câu hỏi treo lơ lửng trên không,
như bóng đèn vàng không được bật,
như tin nhắn “đã gửi” mà chẳng bao giờ “được xem”.
Thu vẫn về như mọi năm,
chỉ có tán cây bên hiên quán
rậm rạp thêm vài tầng kỷ niệm.
Một chiếc lá rơi,
em không biết nó vừa rời khỏi cành
hay vừa rơi khỏi một đoạn ký ức.
Chiều trôi dài trên khung cửa sổ,
em chống tay lên má
nhìn đời trôi qua bằng ánh sáng của màn hình.
Dòng feed cuộn xuống bất tận:
người ta cười, người ta đi chơi, người ta chụp ảnh nắm tay nhau
giữa những hoàng hôn được chỉnh màu rất kỹ.
Mỗi tấm hình là một cách kể về hạnh phúc,
hoặc ít nhất,
là một cách không cho ai biết mình cô đơn.
Còn em,
đứng bên lề bữa tiệc ấy
như kẻ đến muộn không còn chỗ ngồi.
Tiếng còi xe dưới đường vọng lên
cũng đủ làm tim em chao chật,
chỉ một bóng áo thoáng qua vạch sang đường
đã khiến em quay đầu lại,
tưởng như anh vừa bước ngang mùa yêu.
Phố thì buồn.
Hàng cây đứng nghiêng người qua nhau
như muốn tựa vai mà không dám.
Lá rụng xuống
như những tin nhắn chưa kịp gửi
đã bị xóa vội trong một phút yếu lòng.
Cây vẫn đứng im,
như một hệ thống vẫn đang bật nguồn,
đèn báo hiệu vẫn sáng
nhưng kết nối đã âm thầm đứt gãy.
Có những cuộc tình
không phải vì “hết yêu” mà rời khỏi,
chỉ vì hai người cùng lúc
ngừng cập nhật cho nhau những điều nhỏ nhặt,
để cho tất cả
lặng lẽ rơi vào trạng thái “mất tín hiệu”
lúc nào không hay.
Anh rời khỏi đời em
như một lần đăng xuất đột ngột,
không kịp lưu lại
phiên bản cuối cùng của một lời xin lỗi,
cũng không để lại
bản ghi nào cho những dở dang.
Ngày không anh,
cả gương mặt em cũng trở nên xa lạ.
Chiếc gương trên tường
vẫn trả lại nguyên vẹn đường nét,
nhưng ánh nhìn trong đó
không còn giống người con gái
đã từng cười rất khẽ
khi được ai đó gọi tên mình bằng một giọng riêng.
Em tô thêm chút son,
kẻ lại đường mi cho đậm,
sửa chiếc khăn trên cổ cho ngay ngắn,
nhưng không biết
là để ai nhìn nữa.
Người duy nhất em muốn gây ấn tượng
đã rời khỏi màn hình đời em
từ lúc nào không rõ.
Giai điệu cũ bật lên trong phòng,
bài hát ngày xưa anh và em cùng thuộc,
anh đôi lúc hát lệch nhịp,
rồi cả hai cùng bật cười
giữa một buổi tối tưởng chừng không còn gì để nói.
Hôm nay,
loa vẫn vang,
những nốt cao vẫn chạm đến trần nhà,
chỉ có trái tim trong lồng ngực
khàn đi từng chút,
như giọng hát đã bị mưa gió đời thường làm mỏi.
Trời không mưa
mà ngoài kia
mặt phố vẫn loáng ướt.
Có lẽ do ai đó làm đổ nước,
hoặc cũng có thể
là nước mắt của một người nào đó
vừa đi ngang,
rơi xuống mà chính họ cũng không hay.
Cả bông hoa trước hiên nhà
vừa chớm một màu biếc rất non
bỗng cúi đầu
như hiểu chuyện ngày xưa.
Hoa không nói,
chỉ đứng im,
nhưng em nhìn thấy trong đó
một dáng hình đã từng nghiêng mình về phía anh
với trọn vẹn lòng tin của một mầm non chưa từng sợ gãy.
Có những đêm
em ngồi đối thoại với chính mình.
Em tự hỏi
phải chăng những cuộc tình đi qua
không được sinh ra
để ở lại cùng ta trọn đời,
mà để dạy ta
nghệ thuật ngồi một mình
giữa phố đông
mà không chết vì trống trải.
Phải chăng những lần nắm tay nhau
trên vỉa hè loang lổ ánh đèn,
những bữa tối vội vàng,
những ly trà sữa uống dở,
những cuộc hẹn muộn giờ…
tất cả chỉ là vài dòng lệnh ngắn
trong chương trình rất dài mang tên “trưởng thành”.
Anh đến mang theo lửa,
anh đi để lại tro tàn.
Nhưng trong lớp tro ấy
đã ủ sẵn một hạt mầm
mang tên “biết lắng nghe mình”.
Những vết nứt trong trái tim em
nếu không làm em sâu hơn,
dịu hơn với người khác,
nhân hậu hơn với chính mình,
thì sự đau ấy
sẽ trở nên vô nghĩa.
Em không còn trách anh,
cũng không còn trách mình.
Mỗi người đi qua đời ta
đều mang theo một sứ mệnh bí mật.
Có người đến để cho ta hy vọng,
có người đến để cho ta bài học,
có người đến chỉ để cho ta
một lần vỡ vụn đến tận cùng,
để ta buộc phải tự thân ghép lại những mảnh vỡ ấy
một cách ý thức hơn.
Buông một người
đôi khi không phải là thất bại của tình yêu,
mà là dấu hiệu
ta đã bắt đầu hiểu
mình không thể trao quyền sinh sát
trên cảm xúc của mình
cho một ai khác.
Phố vắng anh,
nhưng không vì thế mà hoàng hôn ngừng buông.
Ngày mai,
mặt trời vẫn lên
đúng giờ như báo thức.
Em vẫn phải dậy,
vẫn phải chọn một chiếc áo để mặc,
vẫn phải chải tóc,
vẫn phải mở cửa bước ra ngoài
đối diện với thế gian.
Lần này,
em pha cho mình một ly cà phê khác:
vẫn là thứ đen đặc của suy tư,
nhưng em chủ động thêm vào đó
một chút đường.
Không phải để giả vờ
rằng đời đã bớt đắng,
mà để nhắc mình
rằng ngay trong nỗi buồn
vẫn có quyền tìm lấy một vệt ngọt nhỏ nhoi.
Em tập thói quen
đi bộ một mình qua những con đường từng quen mặt,
ban đầu
mỗi bước chân là một lần chạm vào ký ức,
nhưng rồi thời gian
âm thầm sửa lại định dạng
từ “nhói đau”
thành “đã từng”.
Em bớt nhìn vào chỗ anh từng đứng,
bớt ngồi đoán anh đang làm gì
dựa vào một dòng trạng thái lạ,
bớt chờ đợi
một dấu chấm tròn màu xanh
xuất hiện rồi biến mất.
Không ai có trách nhiệm
sống cho cảm xúc của em ngoài chính em.
Và cũng không ai
bị ràng buộc phải yêu em
chỉ vì em đã yêu họ đến kiệt cùng.
Phố vắng anh.
Gửi bình luận của bạn