ĐÊM CUỐI Ở LÀNG

Bóng Anh Qua Mùa Lính trong trương ca về người lính

Ngày đăng: 14-11-2025

62 lượt xem

ĐÊM CUỐI Ở LÀNG

Trích trường ca: “Bóng Anh Qua Mùa Lính”
 

Đêm nghiêng xuống bên thềm rơm mới,
Gió gọi mùa, lay bóng tre già.
Khói lam quyện mùi rạ thơm cuối vụ,
Chạm vai anh như giữ lại xót xa.

Trên mái lá, trăng non nhòe ánh sữa,
Mắt em buồn rơi xuống giếng thôn.
Tiếng dế cất trong vườn xa thăm thẳm,
Như gọi giùm lời chẳng nói nên hồn.

Anh đứng đó, ba lô chưa buộc chặt,
Ánh đèn khuya thắp sáng nửa hiên nhà.
Một đêm cuối rồi anh khoác áo lính,
Mà lòng thương cứ lặng lẽ trôi xa.

Đê uốn khúc mơ màng theo gió,
Bãi ngô non xanh lấp lánh sương mờ.
Chúng mình ngồi cạnh nhau không nói,
Chỉ nghe tim run rẩy tự bao giờ.

Tiếng trâu thở giữa đồng xa tịch,
Ngọn cau nghiêng đổ bóng xuống hai người.
Làng Bắc Bộ nghèo mà thương đến vậy,
Đêm trước ngày chia ngả nghẹn không lời.

Em nép nhẹ vào bờ vai quen thuộc,
Mùi áo nâu như hương lúa đang thì.
Anh chạm tóc, sợ bàn tay vụng dại,
Lỡ làm tan một khắc chẳng còn gì.

Đêm rót nhớ xuống hiên nhà lá,
Chạm ánh nhìn thương nhớ hóa đôi.
Không ai nói “đừng đi”, nhưng mắt,
Như ngọn đèn khuya thắp mãi giữa trời.

Con đường cũ qua hàng tre lọc gió,
Lũy tre làng nhuốm khói bếp ban trưa.
Anh muốn nhớ từng mùi quen thuộc,
Mang theo mình qua những tháng gió mùa.

Mai áo lính khoác vai gầy nắng,
Súng bên lưng chạm nhịp bước đường xa.
Không biết giữa bao ngày thao luyện,
Nhớ nhà bao nhiêu… nhớ em bao là.

Em khẽ hỏi: “Anh có về sớm chứ”
Anh cười buồn: “Ngày về biết bao giờ”
Gió qua ngõ làm hàng cau thở dài,
Ru nghẹn ngào vào từng tiếng đêm khuya.

Triền đê vắng chỉ còn hai bóng,
Sương phủ mờ như lớp khói lam xưa.
Anh nói khẽ: “Nếu mai trời nổi bão,
Em đừng buồn  vì có anh trong mơ.”

Làng chợt tắt những ngọn đèn cuối xóm,
Tiếng chó sủa vọng sang tận đầu đồng.
Tay nắm tay như nắm tròn hơi thở,
Sợ thời gian rơi mất giữa hư không.

Anh kể chuyện thao trường xa lắc,
Tiếng kèn vang mỗi buổi sớm tinh mơ.
Cỏ non gió thổi dài như biển sóng,
Đêm trực canh nghe dạ cứ bơ phờ.

Em hình dung thấy anh trong thao luyện,
Nhảy hào sâu, vượt dốc, chạy đường dài.
Giọt mồ hôi hòa cùng hơi nắng,
Chỉ mong anh bình yên mỗi sớm mai.

Trăng vẫn sáng trên bờ đê mảnh,
Nhưng mắt em đã đẫm một mùa cay.
Anh khẽ lau, mà bàn tay run nhẹ,
Như lau đi nỗi buồn của cả hai.

Tiếng kèn lệnh từ xa vọng lại,
Ai đó tập nhịp bước trước giờ giao quân.
Anh khẽ bảo: “Đấy là tiếng gọi đấy…
Ngày mai rồi anh phải vượt bốn phương.”

Gió thổi mạnh làm tà áo em run,
Cây bưởi sau hè rụng vài cánh trắng.
Em hỏi nhỏ: “Có nhớ em không”
Anh đáp khẽ: “Nhớ đến mức hóa thành thói quen.”

Con đường đất in dấu chân hai đứa,
Ngày mai này… chỉ còn mỗi mình em.
Anh hứa nhé nếu qua phà Đông Hạnh,
Thấy ai đứng chờ… đó chắc là em.

Đêm trôi chậm như không muốn hết,
Gió mơn man đồng lúa vụ chiêm.
Trời sắp sáng phía chân trời ửng đỏ,
Mà trong tim đêm chẳng muốn chìm.

Em đặt nhẹ chiếc khăn len thêu nhỏ,
Cột lên ba lô để gió đừng làm phai.
Anh cài lại như nâng điều thiêng nhất,
Hệt giữ gìn hơi ấm của em hoài.

Cổng làng cũ nghiêng mình theo bóng,
Giàn hoa giấy rơi xuống ngõ hiên.
Anh đứng lại nhìn em lần cuối:
“Yêu em nhiều nên mới mạnh mẽ lên đường.”

Em chẳng khóc, chỉ nhìn sâu bất tận,
Như muốn in anh vào tận đáy lòng.
Anh quay đi kẻo hai hàng mi ướt,
Sợ mình mềm chẳng bước nổi sang sông.

Tiếng gà gáy kéo dài theo xóm nhỏ,
Báo trời gần sáng, báo phút chia phôi.
Anh siết nhẹ tay em một thoáng,
Rồi buông ra vì chẳng thể giữ đời.

Qua bờ tre gió reo như nghẹn,
Giọt sương rơi trúng bờ vai áo nâu.
Anh bỗng muốn thì thầm một câu cuối:
“Em ở lại giữ hộ anh nỗi đau.”

Sương che khuất cả triền đê cũ,
Bờ bãi mờ như tranh lụa chiều quê.
Em đứng lại dáng nghiêng theo ngọn cỏ,
Như chiếc bóng mềm rơi xuống lối về.

Tới bến nước con đò còn ngủ,
Người lái đò khoác chiếc áo nâu sồng.
Anh cúi xuống soi mình trong nước,
Thấy đôi mắt đã chở cả mùa mong.

Đội tuyển quân từ xa dần hiện,
Mũ tai bèo đồng loạt chạm sương mai.
Người chỉ huy cất lời hô dõng dạc,
Cả hàng quân thẳng tắp chẳng rời vai.

Tiếng kèn lệnh réo vang trời sớm,
Dậy cả làng quê ngủ suốt canh thâu.
Anh giật mình đó là khoảnh khắc,
Người trai trẻ từ biệt tuổi bình yên lâu.

Bao ánh mắt của mẹ già, vợ trẻ,
Những đứa em còn đứng dựa hàng cau.
Em cũng đứng trong dòng người tiễn,
Mà nhìn anh mắt đỏ vẫn chưa lau.

Anh bước tới chân còn vương bụi đất,
Lòng quay cuồng bao nỗi nhớ khôn nguôi.
Nhưng phía trước là màu cờ đỏ thắm,
Là Tổ quốc vẫy gọi giữa chân trời.

Nhạc trỗi dậy điệu hành quân mạnh mẽ,
Nhịp trống dồn vang núi rừng xa.
Anh vào hàng bóng hình thẳng tắp,
Như tre làng kiêu hãnh giữa phong ba.

Người chỉ huy đưa tay ra hiệu,
Cả đội hình chuyển bước sang ngang.
Anh ngoái lại tìm em một lần nữa,
Giữa biển người gặp đúng ánh nhìn sang.

Sương buổi sớm quện vào mái tóc,
Ta nhìn nhau dài một nhịp thở run.
Tiếng loa gọi từng tên một,
Anh tiến lên mà tim như chùng xuống.

Khi tên gọi vang lên trước đội,
Anh cất tiếng “Có!” rõ giữa trời xanh.
Âm thanh ấy khiến em rưng rức,
Vừa tự hào vừa muốn níu áo anh.

Đoàn quân trẻ rầm rập theo nhịp bước,
Tiếng giày vang như sóng dội hiên thôn.
Anh đi giữa hàng quân nghiêm chỉnh,
Mỗi bước chân chở nặng cả quê hương.

Em chạy theo mấy bước dọc bờ đê,
Gọi khẽ: “Anh ơi nhớ giữ mình nghe!”
Anh không dám quay đầu lại nữa,
Sợ nhìn em gãy nhịp bước hành quân kia.

Xe chuyển bánh, cờ bay phấp phới,
Làng đứng nhìn như níu cả trời xanh.
Em một mình giữa triền đê lộng gió,
Giấu nỗi buồn vào nhành cỏ mong manh.

Anh ngồi đó giữa hàng quân chật,
Mắt dõi nhìn dáng nhỏ của người thương.
Một giọt nóng rơi trong lòng lặng lẽ,
Hóa thành lời thề chẳng bao giờ vương.

Khi xe qua khỏi bãi dâu cuối xóm,
Anh thấy quê nhà mờ phía sau.
Nhưng trái tim còn nguyên hình bóng,
Của một người đợi anh giữa đêm thâu.

Ngày nhập ngũ mở ra trang mới,
Chặng đường dài, súng đạn gió sương.
Nhưng anh vững tin vì nơi ngực trái,
Có tình em làm ngọn lửa dẫn đường.

NHỮNG NGÀY THAO TRƯỜNG

Sáng đầu tiên trên thao trường rộng,
Tiếng kèn vang như xé cả trời sương.
Anh bật dậy từ giấc mơ còn ấm,
Ngỡ bàn tay em vẫn cạnh bên giường.

Nắng lên sớm theo từng hàng lính,
Gió thao trường mang bụi đất bay.
Đôi giày mới dẫm lên cát đỏ,
Nặn thành từng bước của tháng ngày.

Anh nghe rõ nhịp tim mình đập,
Mỗi hô vang như sóng dội sân doanh.
Từ anh trai quê lam lũ,
Hóa người lính khi bước vào hàng.

Nón tai bèo nghiêng che nửa nắng,
Ba lô theo từng bước đậm hơi vai.
Anh nhìn những người đồng đội trẻ,
Thấy quê nhà trong mỗi dáng hình ai.

Những buổi chạy dài theo đường mòn đỏ,
Gió thốc vào ngực bỏng như hun.
Anh nghĩ tới triền đê đêm trước,
Bàn tay em dìu cả mùa hạ êm ru.

Giờ tập bắn dưới hàng cây thưa,
Tiếng nổ vang mà lòng như sóng biển.
Anh nhắm mắt giữ đường ngắm thẳng,
Kẻo run tay vì nhớ mắt em hiền.

Giọt mồ hôi rơi trên báng súng,
Như giọt mùa hè rớt xuống lu nước gác bên hiên.
Huấn luyện viên quát lớn: “Cố lên!”
Anh mím môi bỗng nhớ lời em dặn riêng.

 “Anh cố giữ mình, đừng dại dột nhé!”
Câu nói theo anh suốt cả thao trường.
Mỗi lần mệt anh lại âm thầm nhớ,
Giọng em mềm như dải lụa quê hương.

Đồng đội anh toàn trai vùng núi,
Da cháy đen như gốc quế trung du.
Họ kể chuyện bản làng áo chàm tím,
Làm anh nhớ màu khăn thêu của em mùa thu.

Bữa cơm lính đơn sơ rau luộc,
Nước canh trong mà vị đậm đồng xa.
Anh bỗng thương mẹ nấu cà pháo,
Thương cả em người chờ phía quê nhà.

Đêm trực gác sao trời sáng rực,
Tiếng côn trùng đồng vọng bốn bề.
Anh đứng đó súng mang đầu mũ,
Nhớ tiếng em cười gió chạm triền đê.

Có hôm mưa rừng đổ bất chợt,
Đất theo giày mà níu bước chân.
Đồng đội vỗ vai: “Cố lên nhé!”
Anh gật đầu nhớ giọng quê em ngân.

Ngày học võ chân anh rớm máu,
Tấm lưng trai thấm bãi nắng khô.
Mỗi cú đấm như lời thề giữ đất,
Mỗi cú đá như gửi về em nỗi nhớ vô bờ.

Có buổi tối  đơn vị xem phim cũ,
Câu chuyện tình đôi trẻ giữa thời bom.
Anh bỗng lặng nhớ đêm tiễn biệt,
Tay em run mà vẫn cố mỉm cười tròn.

Những lá thư gửi về làng nhỏ,
Anh viết vội sau buổi tập hành quân.
Mỗi chữ nghiêng vì tay còn run rẩy,
Nhưng đầy yêu đầy nhớ đầy bâng khuâng.

Ngày tập vượt hào sâu ngun ngút,
Bùn vương đầy áo lính xanh non.
Anh bật cười khi nghĩ đến em,
Nếu mà thấy chắc trách anh vụng về, lon ton.

Nắng thao trường phơi từng thớ thịt,
Cả đơn vị đỏ rực như gạch nung.
Anh thấy mình lớn thêm đôi tuổi,
Thêm mạnh mẽ vững chãi kiên trung.

Đêm ngắm trăng trong doanh trại mới,
Ánh vàng nghiêng như bên giếng quê.
Anh khẽ gọi thầm tên em nhỏ,
Gió êm đềm đưa tiếng đi xa tít tê.

Trong tiếng kèn báo giờ đi ngủ,
Anh lặng nhìn nón lính treo ngang.
Ngỡ em đứng ngoài sân doanh trại,
Gọi khẽ: “Anh về chưa, người thương”

Những sáng chạy dài dưới chân núi,
Sương còn đọng trên tóc lính trai.
Anh nghe hơi đất mằn mặn gió,
Giống hơi thở quê mình hôm chia tay.

Đôi lúc mệt anh dừng bên ghế gỗ,
Nước uống chan mùi lá rừng xa.
Hơi khát làm anh nhớ mùa sim chín,
Ngày em cười tím cả triền hoa.

Lớp học quân sự vang tiếng giảng,
Giọng người thầy cứng tựa gươm đồng.
Anh viết vào sổ tay nhỏ bé:
“Rèn thân rèn chí vững tấm lòng.”

Cửa doanh trại nhìn ra rặng núi,
Mây trôi ngang như khói rạ quê nhà.
Anh bỗng thấy lòng mình chùng lại,
Như giàn bầu rụng khẽ cánh hoa.

Có chiều tập ném lựu đạn giả,
Tiếng nổ làm tim sợ nhớ người thương.
Anh mím môi giữ bình tĩnh,
Vì biết phía sau là cả quê hương.

Đơn vị ngủ tiếng thở đều như sóng,
Anh mở thư em dưới ánh đèn vàng.
Giấy mỏng quá – tay anh run nhẹ,
Sợ làm nhòe câu hẹn giữa mênh mang.

Em kể chuyện làng hôm gặt lúa,
Bà con cười vang dưới bóng tre.
Anh đọc mà như nghe tiếng gọi,
Của quê hương qua giọng người anh mê.

Có dòng em viết: “Nhớ giữ gìn nhé!”
Làm anh ấm cả gối đêm nay.
Thao trường gió ngược mà tim rộn rã,
Chỉ vì một câu nhỏ gửi từ tay.

Một buổi chiều trời nhiều mây trắng,
Đơn vị hành quân qua con suối nhỏ.
Anh thấy bóng mình đổ dài theo nước,
Như bóng người lính trong tranh xưa đó.

Anh cúi xuống vốc dòng suối mát,
Nhớ nụ hôn em giữa đêm làng xa.
Nước lạnh quá làm anh chợt tỉnh,
Như vừa chạm vào buổi chia xa.

Có lúc nhớ đến nghèn nghẹn cổ,
Anh nắm súng thật chặt trong tay.
Bỗng hiểu rằng yêu quê yêu em
Là lý do anh mạnh mẽ thế này.

Tiếng kẻng báo tập trung giờ tối,
Tất cả lính trẻ xếp hàng ngay.
Anh nhìn lên bầu trời sao rực,
Thấy tuổi trẻ mình cháy sáng từng giây.

Trong khoảnh khắc cả đơn vị hát,
Bài ca người lính vang tựa trống đồng.
Anh hòa giọng mà lòng thì nhớ,
Tà áo nâu trong gió mùa Đông.

Ngày học bơi trong hồ thao diễn,
Nước lạnh sâu như chạm đáy tim.
Anh vùng vẫy tay chân rã rời,
Chợt nhớ em cả bãi cỏ mềm.

Tối hôm ấy, toàn đơn vị mệt,
Anh ngủ vùi không kịp mơ xa.
Chỉ trong thoáng nghe gió ngoài cửa,
Cũng tưởng đâu em gọi về nhà.

Có lần trời trở mưa tầm tã,
Đất bám giày nặng tựa đá rừng.
Anh vẫn bước theo hàng quân thẳng,
Bởi nghĩ đến em như ánh dương.

Giữa sân tập cán bộ nói lớn:
“Rèn để mai các cậu thành người trai!”
Anh siết súng nghe trong lồng ngực,
Một nhịp yêu đời… đập thật sai.

Đêm thao trường đuốc cháy hừng hực,
Ánh sáng soi từng giọt mồ hôi.
Anh thấy mình như que củi nhỏ,
Hòa vào lửa sáng lên giữa đời.

Hành quân tối trời không trăng tỏ,
Cả đoàn đi như bóng lặng giữa đồi.
Anh nghe bước từng đồng đội trẻ,
Dập đều như nhịp tim của núi đồi.

Rồi mưa tạnh sao trời bật sáng,
Gió thổi mùi cỏ cháy ngai ngái xa.
Anh khẽ nói thầm một câu nguyện:
“Xin bình yên cho người con gái quê ta.”

Ngày kết thúc đợt rèn đầu lính,
Anh đứng nghiêm giữa đội hình ngang.
Trong khoảnh khắc, anh hiểu rất rõ:
Mỗi bước đời đều hướng về làng.
Hướng về em người giữ trái tim anh sáng trong, hiền lành, vững vàng.

 

NỖI NHỚ TỪ HAI PHÍA

Đêm thao trường dài hơn mọi đêm,
Sương phủ trắng cả lối gác quen.
Anh đứng đó nhìn trời xa ngút,
Mỗi vì sao như thấp gọi tên em.

Gió thổi mạnh từ triền đồi đỏ,
Mang hương rừng trộn lẫn bụi khô.
Anh bỗng nhớ mùi tóc em thoảng,
Nhẹ như tơ, quyện nắng cuối hồ.

Phía quê nhà em đang ngồi đợi,
Trước mái hiên có giàn thiên lý xanh.
Đèn dầu nhỏ hắt vào trang vở,
Em viết thư tay run một nhành.

Thư chưa viết xong mà mắt ươn ướt,
Em buộc làm sao để nỗi nhớ hiền?
Không thể nói hết lòng thương ấy,
Nên viết vội: “Anh giữ mình bình yên.”

Bông lúa cuối mùa ngoài sân trổ,
Tiếng chó đêm nghe vọng bãi xa.
Em tựa cửa, nghe lòng mình thắt lại,
Nhớ dáng anh chiều tiễn chia ta.

Ở doanh trại anh đang đọc thư cũ,
Mỗi nét chữ như chạm vào tim.
Anh nâng niu từng dòng người viết,
Như nâng cả quê nhà trong một đêm im.

Nỗi nhớ của anh khô, rát, nóng,
Như cát bay trong buổi tập bắn chiều.
Nỗi nhớ của em mềm như suối chảy,
Rơi xuống lòng thành giọt sương yêu.

Có hôm trời mưa dài tam tẩm,
Lều em dột vài giọt xuống thềm.
Em đứng hứng như người say mộng,
Mỗi giọt rơi lại nhớ đến anh thêm.

Anh cũng mưa mưa rừng bất chợt,
Thấm mũ tai bèo đọng xuống mi.
Mà sao giọt mưa hôm nay mặn quá,
Như hòa với nỗi nhớ chẳng thành ghi.

Bạn cùng phòng hỏi anh: “Thương ai thế”
Anh chỉ cười rồi chẳng nói câu.
Lòng người lính có đôi khi lặng lẽ,
Nhưng nỗi nhớ không giấu được lâu.

Đêm gác khuya anh nhìn dãy núi,
Mỗi đường cong như bóng quê mình.
Tiếng côn trùng làm anh khựng lại,
Ngỡ tiếng dế bên vách nhà xinh.

Ở quê nhà em mang nước giếng,
Đổ vào chum bên dưới mái hiên.
Những động tác quen mà nay nặng,
Vì thiếu anh nên nỗi nhớ nghiêng.

Em đi cấy trên đồng bãi mặn,
Nước lấp loáng soi bóng dáng mình.
Gió thổi lên, em nghe lòng thổn thức:
Ước gì anh đứng ở cạnh mình.

Anh tập bơi trong hồ thao luyện,
Nước dội lên lạnh buốt bàn tay.
Sóng nhỏ vỗ vào ngực khẽ hỏi:
“Có nhớ không người đợi nơi này”

Ngày chủ nhật em ra chợ huyện,
Đi ngang qua quán phở anh hay ăn.
Nhìn hàng ghế còn in hơi ấm cũ,
Em khẽ cười mà tim thắt ngăn.

Anh chủ nhật lại thêm một buổi,
Không được về thăm chốn quê xưa.
Anh đứng tựa lan can nhìn núi,
Mà thấy như xa gấp nghìn mùa mưa.

Ở quê em theo mẹ lên nương cải,
Tay nhổ cỏ mà lòng chẳng yên.
Mẹ nhìn em cười: “Lại nhớ nó!”
Em đỏ mặt: “Con có nhớ đâu” dịu hiền.

Anh được gọi lên thay phiên gác,
Trời gió lớn, từng cánh lá rơi.
Anh bỗng thấy tim mình se sắt,
Nhớ tay em ấm đến ngỡ rơi.

Có bạn kể chuyện yêu xa đổ vỡ,
Anh lặng nghe mà buốt cõi lòng.
Nhưng anh biết tình em vững lắm,
Như tre làng đứng vững giữa mênh mông.

Em tối ấy ngồi trước hiên hóng gió,
Tay nâng chiếc khăn len em thêu.
Em thêu tên anh bằng chỉ đỏ,
Tựa tim em luôn đỏ lửa yêu.

Ở thao trường anh đeo ba lô nặng,
Đi từng bước dưới nắng xát vàng.
Anh bỗng tưởng mình đi trên đường làng,
Và phía trước có em đang đứng đón.

Có khi đang ăn cơm doanh trại,
Tiếng ai gọi “Anh!” vọng qua sân.
Anh giật mình quay lại vội,
Nhưng chỉ là gió đùa qua tàn phấn.

Em bên ấy trưa hè phập phồng nắng,
Mở radio nghe bản nhạc xưa.
Có đoạn hát về người lính trẻ,
Em bật khóc chẳng rõ vì sao nữa.

Anh bên này trời chiều tím rịm,
Đọc lại thư em dưới bóng sim.
Thư thơm mùi cỏ quê mùa hạ,
Làm mỗi câu như mềm cả trái tim.

Bạn cùng phòng vỗ lưng anh bảo:
“Mai hết nhớ thôi, lính cả mà!”
Anh chỉ cười: “Tớ quen nỗi nhớ…
Nó giống hơi thở chẳng rời ra.”

Em bên ấy trải chiếu phơi nắng,
Vùi mặt vào lớp vải thơm lừng.
Nắng hạ rát mà lòng thì đượm,
Nhớ bàn tay anh nắm rất chừng.

Anh sau buổi hành quân dài kiệt sức,
Nằm nhìn trời cho vơi nỗi chênh.
Nhớ giọng em nhẹ như nước giếng,
Gội mát cả cõi lòng mong manh.

Em hái rau trong vườn rau trước ngõ,
Từng cọng xanh như nhớ ai nhiều.
Bóng em đổ dài lên đất cũ,
Như bóng chờ ai đó mang theo.

Anh trong buổi tập xếp đội hình,
Ngẩng đầu thấy đám mây trắng trôi.
Mây lãng đãng như tờ khăn trắng,
Em cầm hôm tiễn lúc anh rời.

Em ngồi viết thơ bên đồi gió,
Thả tiếng lòng theo nhánh cây run.
Cứ mỗi chữ là một lần thở,
Một lần yêu thêm người ấy anh quân.

Anh thì thầm gọi tên em nhỏ,
Giữa đêm dài thiếu ánh trăng non.
Tên em rơi vào trong khoảng lặng,
Như giọt sao rụng xuống đầu thôn.

Em đi gánh nước qua bờ dốc,
Đòn gánh kêu như tiếng lòng mình.
Nước tràn bát gạo tay em lóng ngóng,
Nhớ anh quá quên cả thói quen bình.

Anh mài lê giày trên dốc đá,
Mỗi bước dài thấy gió thổi qua.
Gió làm anh hình dung rõ rệt,
Em vén tóc dưới tán trăng làng ta.

Em tưới giàn bầu sau nhà nhỏ,
Giọt nước rơi như nốt nhạc chiều.
Mỗi giọt rơi xuống lòng đất cũ,
Lại bật lên âm điệu nhớ nhiều.

Anh đứng giữa doanh trại chiều ấy,
Hoa mua rừng tím cả sườn đồi.
Nhìn màu tím anh gọi tên một người,
Người có khăn len thêu đợi anh thôi.

Em dạo bước qua cầu tre cũ,
Bóng nước lay như mắt buồn xưa.
Em thả chiếc lá xuống dòng nước,
Lá trôi xa như nỗi nhớ thoi đưa.

Anh trên đỉnh điểm lưng chừng dốc,
Gối trên súng nhìn xuống đồi hoa.
Anh ước gì em ngồi bên cạnh,
Để kể chuyện thao trường chuyện xa nhà.

Em ôm bó lúa ra sân phơi,
Nghe tiếng chim gọi giữa trời xanh.
Tiếng chim ấy sao giống giọng gõ,
Của trái tim gõ nhịp nhớ anh.

Anh trong giấc ngủ chập chờn mệt,
Bật gọi tên em giữa chiêm bao.
Đồng đội hỏi: “Yêu nhiều đến thế?”
Anh khẽ cười: “Yêu đến hóa nhói đau.”

Hai nỗi nhớ từ hai phương cách,
Dù cách xa vẫn chạm được vào nhau.
Như hai nhánh sông tìm nhau giữa biển,
Gặp ở nơi sóng dạt dào thương đau.
Và tình ấy bền như tre trước gió,
Giữ chân hai người qua hết gió giông sau.

 

NGÀY TRỞ VỀ

Ngày trở về trời trong như ngọc,
Mây lành trôi lững thững giữa thôn.
Anh đi giữa lòng người đón rước,
Ngỡ chính mình đang bước trong hồn.

Cổng doanh trại mở ra rất rộng,
Tiếng kèn vang như gọi tuổi xanh.
Anh cúi xuống buộc lại dây giày cũ,
Thấy lòng run như buổi mới xa anh.

Bạn đồng đội vỗ vai anh cười:
“Hôm nay về gặp người thương nhé!”
Ngực anh nóng như trưa mùa cháy,
Tim dậy lên từng nhịp nhớ không ngờ.

Đoàn xe chuyển bánh rời thao trường,
Bụi đỏ tung như sóng vỗ đường.
Anh nhìn qua cửa sổ mờ đọng,
Quê nhà kia chỉ cách vài vạt sương.

Và quê hiện lên dần qua mắt,
Những dãy tre mơn mởn gió về.
Bờ ao cũ như gọi anh rất khẽ:
“Con trai làng đã trở lại kia kìa!”

Em khi ấy đang gánh rau buổi chợ,
Chợt nghe ai bảo: “Nó về rồi đấy!”
Giỏ rau rơi xuống đường không biết,
Tim em bừng như lửa đốt trong tay.

Em chẳng kịp gỡ sợi tóc rối,
Cũng chẳng kịp sửa lại tà váy nghiêng.
Em lao qua cọng cỏ ven bờ giếng,
Chỉ muốn nhìn anh thật sự bình yên.

Anh xuống xe nơi đầu làng nhỏ,
Khói bếp thơm như buổi ấy chia tay.
Tiếng trâu gọi từ ruộng xa vọng lại,
Lòng anh mềm như gió cuối ngày.

Mẹ chạy đến tay run một nhịp,
Ôm anh vào giữa cuống quýt thương yêu.
Cha đứng cách vài bước mắt đỏ,
Nhưng gật đầu cho khỏi buồn điều gì nhiều.

Hàng xóm đến, trẻ con vòng kín,
Chạm áo anh  như chạm chuyện phiêu lưu.
Anh cúi xuống xoa đầu từng đứa,
Thấy tuổi thơ mình sống dậy giữa chiều thu.

Anh hỏi: “Em đâu”  như hơi thở,
Ai cũng cười: “Nó chạy tới rồi!”
Anh quay lại trời nghiêng vài nhịp,
Vì dáng em đang tới giữa nắng phơi.

Em đứng đó bên hàng cau quen thuộc,
Không nói câu nào, chỉ khóc mất thôi.
Anh bước vội ôm em nghẹn lại,
Gió triền đê cũng lặng bớt đôi nơi.

Khăn len cũ em thêu năm ấy,
Còn quấn bên cổ anh đường về.
Em chạm vào, mỉm cười run rẩy:
“Vẫn còn giữ đẹp nhất mùa quê.”

Anh lấy từ ba lô ra chiếc hộp nhỏ,
Bên trong là nhành hoa mua tím ngày đi.
Em run run chạm đầu ngón tay,
Như chạm vào cả tháng ngày biệt ly.

Bầy chim sẻ rủ nhau qua mái ngói,
Tiếng ríu ran như hát khúc sum vầy.
Cả làng đứng xem hai người gặp,
Gương mặt ai cũng rạng đầy gió say.

Em nắm tay anh dẫn qua lối cũ,
Lối có mùi rạ cháy cuối mùa đông.
Hai đứa đi mà như chỉ lặng lẽ,
Để cho tim nói hộ những điều không.

Bến nước đợi in trời xanh ngắt,
Gương mặt em soi giữa đáy trong.
Anh cúi xuống múc nước rửa mặt,
Nước ngọt lịm như nụ cười em hôm đông.

Giếng làng gió thổi rì rào,
Nắp gỗ kêu như tiếng nghẹn lòng ai.
Em khẽ hỏi: “Ở đó anh có mệt?”
Anh mỉm cười: “Chỉ nhớ em là dài.”

Qua triền đê, cỏ non nghiêng rạp,
Hàng chuối xanh mát phủ đường thôn.
Mùi hoa bưởi bay theo từng cơn gió,
Như mùi tóc em quấn lấy tâm hồn.

Mẹ gọi lớn: “Về ăn cơm nóng!”
Mâm cơm bày đầy đủ những món xưa.
Anh ngồi xuống, nghe mùi quê cháy bỏng,
Nhớ từng ngày lính nhạt nhoà như mưa.

Em ngồi cạnh, đưa đôi đũa mới,
Mắt nhìn anh vừa thẹn vừa thương.
Anh nhìn lại  như nhìn điều quý nhất
Tìm được sau một chuyến đường trường.

Chiều rơi xuống, chim về tổ nhỏ,
Anh và em bên khóm mía sân.
Em kể chuyện mùa qua ở làng,
Anh kể chuyện đồng đội  rừng quân.

Nụ cười ấy làm anh chết lặng,
Khi em nói khẽ: “Em chờ suốt bao ngày.”
Anh nắm tay: “Anh trở về rồi đó
Cả nỗi nhớ cũng trở về đây.”

Đêm làng xuống mịn như khói bếp,
Trăng lên vàng giữa ngọn tre cao.
Hai người ngồi sát nhau im lặng,
Lặng đến mức nghe rõ tiếng trăng sao.

Anh lấy bút vẽ lên tay em,
Dòng chữ: “Đừng rời anh thêm lần nữa.”
Em bật cười mà nước mắt rớt,
Rơi xuống tay như giọt mưa trưa.

Câu ca dao từ đâu vọng lại,
“Anh đi anh nhớ quê nhà” dịu êm.
Em ngả đầu lên vai anh thở nhẹ,
Bảo: “Còn em chỉ nhớ mỗi riêng anh.”

Tre đầu ngõ nghiêng mình theo gió,
Như chúc lành cho đôi trẻ về nhau.
Anh chạm má em yêu đến nghẹn,
Sợ chỉ cần buông là sẽ đau.

Mùi phù sa theo đêm vào ngõ,
Đồng lúa xa thơm phức mộng lành.
Anh nói khẽ: “Mai mình lại bắt đầu”
Em mỉm cười: “Bắt đầu làm vợ anh?”

Anh luống cuống, đỏ bừng mặt trẻ,
Lúng túng như buổi đầu hành quân.
Em bật cười trong veo như suối,
Như gột trôi tháng ngày nặng vai anh.

Cha mẹ nhìn hai người mà hiểu,
Rằng đợi chờ đã chín tới ngày.
Mẹ bảo nhỏ: “Gió đêm lạnh đấy”
Cha cười khà: “Để chúng nó thêm say.”

Anh và em đi qua bãi cỏ,
Đom đóm bay lấp lánh hai bên.
Dường như cả trời quê sáng rực,
Để đón chờ đôi trẻ đến bên nhau.

Làn nước sông lấp lánh bóng đôi,
Con đò nhỏ lững lờ trôi theo gió.
Anh nắm tay: “Em đợi anh lâu lắm…”
Em gật đầu: “Nhưng xứng mà đúng đó.”

Ngôi chợ nhỏ tối nay đông lạ,
Ai cũng mừng vì lính trẻ hồi hương.
Họ hỏi: “Bao giờ cưới”  em đỏ mặt,
Anh bật cười: “Chắc sớm thôi thương.”

Nghĩa tình ấy qua bao năm tháng,
Vẫn ấp ôm như mái rạ quê.
Tình của em mềm như lụa nắng,
Tình của anh vững như hàng tre.

Đêm khuya dần phủ lên mái ngói,
Cả làng ngủ dưới ánh trăng hiền.
Chỉ có hai người còn thức mãi,
Nhìn nhau thay tiếng nói triền miên.

Anh kể chuyện những đêm thao gác,
Nỗi nhớ em ngập cả trời sao.
Em nghe chậm mà tim như vỡ,
Vì thương anh đến mức nghẹn vào.

Em kể chuyện những buổi chiều đứng đợi,
Gió thổi bay cả tóc rối sương long.
Anh nghe mà thấy mình có lỗi,
Vì để em đợi mấy mùa hoa bông.

Nhưng giờ đây đã về bên cạnh,
Mọi chông gai chỉ là chuyện xa.
Anh nói khẽ: “Cảm ơn em nhé…
Vì đã chờ chẳng bỏ anh ra.”

Em đáp nhẹ: “Thương mà nên đợi.”
Một câu thôi mà rụng cả trăng.
Anh ôm em trong tay run rẩy,
Như giữ lấy nửa đời đã sang.

Ngày trở về trọn vẹn như phép lạ,
Hai nỗi nhớ hòa làm một dòng.
Từ hôm ấy trời làng xanh mãi,
Và tình yêu thắm đỏ tựa cờ hồng.
Trên triền đê  hai bóng người sánh bước,
Đi hết mùa này đến cuối gió đông.

 

LỄ CƯỚI – MÙA YÊU MỚI

Ngày lành chọn theo lời thầy bói,
Nắng như tơ trải kín mái nhà.
Anh đứng ngẩn trước gương lần cuối,
Thấy mình hiền như thuở mới xa.

Áo sơ mi trắng tinh mẹ ủi,
Quần ống đứng thơm mùi nắng phơi.
Mẹ bảo nhỏ: “Lính mà cưới vợ
Nó cũng khác, đàn ông thật rồi.”

Cha đứng ngoài hiên nhai trầu đỏ,
Gật đầu cười trước bàn thờ thiêng.
Cha đặt chén rượu lên trên đĩa,
Khấn ông bà phù hộ phúc duyên.

Ở bên ấy em thức từ sớm,
Vén tóc dài trước ngọn đèn xanh.
Áo yếm thắm, váy thêu hoa cúc,
Mỗi lớp buộc là một nhịp tim anh.

Bà cài lên tóc em trâm ngọc,
Mẹ đeo vòng hạt bưởi trừ duyên.
Em soi gương má hồng đôi chút,
Mà mắt buồn cứ long lanh mềm.

Gió sáng sớm thổi qua sân gạch,
Hương bưởi bay vào tận nhà trong.
Em cầm chiếc khăn len màu cũ,
Nhớ buổi đầu anh tặng trong đông.

Tiếng trống hội vang lên rộn rã,
Đám thanh niên tụ lại đầu thôn.
Họ giục anh: “Nhanh lên đón vợ!”
Anh đỏ mặt vẫn cứ bồn chồn.

Đoàn nhà trai chỉnh tề áo gấm,
Khăn xếp nghiêng, đầu đội nắng mai.
Đôi câu đối đỏ treo trước cổng,
Rực như niềm vui chín ngọt ngày dài.

Khói hương quyện cùng mùi bánh cốm,
Trầu têm cánh phượng xếp thơm mõn.
Mẹ đưa mâm lễ sang nhà gái,
Từng bước chân run nhẹ vì thương con.

Em nghe tiếng trống từ xa dội,
Mỗi nhịp như chạm thẳng vào tim.
Em khẽ hỏi mẹ: “Họ tới chưa đó?”
Mẹ cười hiền: “Đến rồi con gái xinh.”

 

Nhà trai bước qua sân đình rộng,
Tre làng đưa những bóng nắng đung đưa.
Anh đi giữa tim đập từng nhịp,
Như lần đầu đứng trước cô thôn xưa.

Ở nhà gái pháo hoa giấy nổ,
Trẻ con reo, chạy tít lên thềm.
Em đứng nép sau lưng mẹ khẽ,
Tay bấu khăn cố giấu nỗi run mềm.

Cha em bước ra mời nhà trai,
Giọng trầm ấm nhuốm hương quê nội.
Cha nhìn anh nửa vui, nửa thử,
Rồi nở cười: “Được! Dáng đàn ông rồi đấy!”

Mẹ đỡ tay em ra trước cổng,
Từng bước gài trong mùi hoa cau.
Anh ngẩng mặt trời nghiêng đi một thoáng,
Vì dáng em nhuốm ánh bình trao.

Hai ánh mắt chạm nhau lần nữa,
Mà sao khác những buổi chưa thành.
Hôm nay gặp không còn vụng dại,
Chỉ còn thương sâu đến tận lành.

Lễ xin dâu diễn ra trang trọng,
Chén trà thơm nghiêng bóng cả hai họ.
Em cúi mặt khi nghe lời dạm,
Anh ngồi bên tay bíu ướt mồ hôi nhỏ.

Cha mẹ trao em cho anh giữ,
Như trao mùa lúa chín trong tay.
Em bước lại  hồi hộp, e thẹn,
Anh vén tóc: “Từ nay có anh đây.”

Đoàn rước dâu qua đường tre thoáng,
Gió đồng bay rộn rã tiếng cười.
Những cánh bưởi rơi theo tà váy,
Như thay lời chúc phúc đến đôi người.

Bà con hai bên đứng chen ngõ,
Ngó đôi trẻ đỏ mặt bước gần.
Ai cũng bảo: “Mối này đẹp đấy
Như cau trầu hợp đúng phần duyên!”

Qua bến nước nước soi bóng,
Dưới đáy trong thấy cả trời xuân.
Em nhìn xuống gặp đôi mắt vững,
Của anh  người quân tử chân thật chân.

Về tới nhà cổng hoa dựng sẵn,
Dây trang kim đỏ óng trước hiên.
Mẹ anh dắt em vào chiếu trải,
Trầu rượu bày nghi ngút giữa hương thiêng.

Anh và em cúi đầu trước ảnh,
Khấn ông bà chứng giám lòng sâu.
Nhang cháy đỏ run đều trong gió,
Như đôi tim đập nhịp bước vào nhau.

Bình rượu cưới rót đầy hai chén,
Anh đưa em bằng ánh mắt thương.
Em khẽ mỉm – môi run như gió,
Chạm ly rồi… thẹn đỏ cả đường.

Tiệc lên đèn  tiếng cười vang khắp,
Ấm sân nhà như chợ phiên vui.
Bạn anh hát bài ca người lính,
Bạn em xuýt xoa: “Đẹp đôi ghê trời!”

Những đứa trẻ chạy quanh váy cưới,
Mỗi cái nhìn như chạm mộng tương lai.
Em quay sang… cười cùng anh nhỏ:
“Từ nay mình xây tổ ấm ngày mai.”

Cha say rượu, vỗ vai anh mạnh,
“Con gái cha trông cả vào con.”
Anh đáp nhẹ: “Cha cứ yên dạ,
Con thương nó đến tận đáy lòng.”

Đêm cưới xuống, trăng soi trắng cỏ,
Gió đồng ru như khúc hát hương.
Anh và em ngồi bên hiên nhỏ,
Nghe tiếng tre gõ nhịp yêu thương.

Em mở chiếc hộp anh mang lại,
Bên trong còn nhành mua tím năm xưa.
Em hỏi nhỏ: “Sau này có khóc?”
Anh cười: “Có em rồi… khóc vì vui.”

Lễ đưa dâu vừa tan trước ngõ,
Chỉ còn hai đứa ở lại sân.
Anh nắm tay, em run một chút,
Mà mắt lại sáng đến trong ngần.

Anh dắt em đi quanh bãi cỏ,
Đom đóm bay như ánh sao rơi.
Em dựa nhẹ vào vai anh thở:
“Hôm nay em hạnh phúc nhất đời.”

Khói bếp khuya bay ngang cửa sổ,
Bánh phu thê thơm đến ngỡ ngàng.
Em cắn một miếng  ngọt và dính,
Anh nhìn thấy lòng mềm khẽ khang.

Tiếng sáo ai thổi từ đầu xóm,
Rót vào đêm một khúc giao hoan.
Anh bảo nhỏ: “Hôm nay cưới vợ…”
Em cắn môi chẳng nói thành tan.

Trăng xô bóng qua lưng đồi thẳm,
Đêm rạng ngời như có hội xuân.
Anh ôm em  trọn vòng tay ấm,
Nghe cả đời gối xuống ngực người thân.

Mẹ khẽ gọi: “Hai đứa nghỉ đi”
Câu nói giấu bao thương mến đầy.
Em ngượng nghịu nép vào vai áo,
Anh cười hiền kéo tay vợ ngay.

Phòng tân hôn thắp đèn dầu nhỏ,
Chiếu hoa mềm đón bước trăng non.
Em khép cửa gió lùa qua ngõ,
Anh đứng tim chẳng nói nên tròn.

Ánh đèn run trên tường đất nâu,
Hai bóng người hòa lại thành nhau.
Em thì thầm: “Ờ mình thành vợ chồng…”
Câu nói ấy làm anh rưng rưng sâu.

Ngoài hiên  hoa bưởi rơi từng nhịp,
Không gian thơm như sữa trời quê.
Anh ôm em  nhẹ thôi mà chặt,
Như ôm cả giấc mơ trở về.

Em ngước mắt nhìn anh một thoáng,
Môi khẽ run như cánh hoa mềm.
Anh cúi xuống… bằng đôi môi nóng,
Hôn trọn đời… vào thẳm mắt em.

Đêm tân hôn làng vẫn yên ả,
Chỉ trong căn phòng ấy đèn bừng.
Một mùa yêu mới đang mở cửa,
Gõ vào lòng bằng tiếng tim rung.

Ngày cưới trôi qua như hơi thở,
Nhưng mãi còn dư vị thanh trong.
Tình đôi trẻ như trầu xanh thắm,
Như cau trắng nõn… kết nghĩa vợ chồng.
Từ hôm ấy triền đê, bến nước,
Có thêm hai người bước cạnh một lòng.

GIAO MÙA HẠNH PHÚC & NGÔI NHÀ MỚI

Giao mùa đến nhẹ như hơi thở,
Trời sang xuân mà nắng đã vàng.
Anh dậy sớm bên người vợ trẻ,
Thấy bình yên nở giữa mảnh sân làng.

Căn nhà nhỏ nằm bên triền gió,
Mái ngói nâu thẫm bóng thời gian.
Tường đất mộc thơm mùi rạ mới,
Ổ rơm gà sát cạnh hiên ngang.

Anh kê lại đôi hàng gạch cũ,
Để làm bếp  lửa ấm mùa sang.
Em nhóm lửa, tóc bay mùi khói,
Áo thâm màu đẹp như nắng làng.

Nồi nước sôi reo trên bếp lửa,
Em rắc gừng vào nấu ấm nhà.
Anh đứng cạnh nhìn em lúi húi,
Mà yêu thêm từng nhịp thở xa.

Sáng sớm ấy tiếng gà đầu ngõ
Gáy vang trời báo thức một đôi.
Vợ chồng trẻ nhìn nhau bật cười,
Cả sân gạch đỏ ấm bờ môi.

Anh vác cuốc ra sau vườn trống,
Định làm luống rau nhỏ đầu tiên.
Em theo sau, chân còn ngại đất,
Gió mơn vào áo mỏng dịu hiền.

Anh bảo: “Để anh vun phần khó…”
Em đáp: “Để em nhổ cỏ cho.”
Hai người cúi bên bờ giọt nắng,
Chạm tay nhau mà đỏ mặt ngờ.

Giàn bầu mới dựng bên tường đất,
Hai cây dây bám rất dịu dàng.
Em buộc sợi lạt lên mắt giàn,
Anh giữ cọc trời xanh ngập ngàn.

Đất nhà mới thơm như mật nắng,
Chiếc chum nước đặt cạnh hiên chiều.
Em tưới luống cải bằng gáo tre,
Từng giọt rơi… nghe tiếng nhớ yêu.

Con mèo chạy quanh chân vợ trẻ,
Bám đuôi áo như đứa trẻ thơ.
Anh đứng dựa gốc cau mà ngắm,
Thấy buổi đời thơm đến bất ngờ.

Bến nước cũ soi hai bóng mới,
Anh gánh về đôi thùng nước trong.
Em đỡ gánh tay mềm run nhẹ,
Anh cười: “Để anh em nặng lắm không?”

Bữa cơm trưa chỉ dăm món nhỏ:
Rau luộc xanh, niêu cá kho tương.
Nhưng vợ chồng ngồi gần nhau quá,
Cả gian nhà thơm ngát tình thương.

Anh chống cằm nhìn em ăn cặm cụi,
Em hờn: “Sao cứ nhìn mãi thế?”
Anh bảo: “Vì sợ mình đang mơ
Phải nhìn lâu cho lòng khỏi khẽ.”

Em bật cười  giòn như mảnh nắng,
Hai má hồng như trái hồng chín cây.
Anh nắm tay, em chẳng buông ngay,
Giọng nhỏ: “Ngày nay đúng là ngày may.”

Chiều xuống chậm trên rặng tre nhỏ,
Gió đưa hương cỏ dại ven bờ.
Anh và em tưới giàn bầu mới,
Con đường làng nhuộm ánh ơ hờ.

Em quét sân, lá bay từng đợt,
Như thả mùa thu xuống đầu hiên.
Anh phơi thóc ngoài sân nắng vỡ,
Mỗi hạt vàng như nụ cười em.

Con chó nhỏ nằm canh cửa sổ,
Nghe tiếng em gọi liền chạy ngay.
Anh đứng cửa  nhìn hai bóng nhỏ,
Thấy đời thường đẹp đến lạ thay.

Đêm trăng đầu trong nhà mới dựng,
Ánh vàng rơi khắp mái tranh nâu.
Em kê gối sát bên anh nhỏ,
Nằm nghe tim chạm nhịp cùng nhau.

Anh kể chuyện thao trường gian khó,
Em kể chuyện đợi giữa mưa đông.
Mỗi câu kể là một lần xiết,
Hai bàn tay chẳng muốn rời không.

Mùi rơm mới thơm lên giữa gối,
Nửa đêm gió thổi nhẹ qua thềm.
Em trở mình chạm vào vai áo,
Anh mỉm cười: “Có anh đừng lo thêm.”

Sáng hôm sau trời xanh giòn ngọt,
Chim sẻ kêu vui trên mái nhà.
Anh nhìn em cột khăn ra chợ,
Tay run run vì thương quá đà.

Em bán rau non do hai đứa trồng,
Những bó cải đầu tiên xanh mát.
Người mua bảo: “Cải này ngọt lắm!”
Em cười hiền: “Vì chồng em vun đấy bác…”

Chiều về, hai vợ chồng đếm tiền,
Chỉ vài đồng nhưng vui rất nhiều.
Em bảo: “Từ nay mình cùng gắng…”
Anh gật đầu: “Có em, khó cũng yêu.”

Qua sân gạch, chó chạy vòng vòng,
Chim gọi nhau đậu kín hàng tre.
Anh ngồi đơm lại giỏ tre cũ,
Em khâu áo chắp mảnh thương nghe.

Có đêm trời mưa dày giăng xóm,
Hai vợ chồng ngồi bó gối bên đèn.
Anh sửa mái dột, em đưa đèn soi,
Ánh mắt hai người gặp ấm men.

Sau vườn nhỏ mầm bầu đâm lá,
Giàn tre kêu khẽ giữa gió khuya.
Anh đặt tay lên vai em nhỏ,
Thấy tương lai nghiêng xuống rất lìa.

Ngày đầu làm ruộng  tay em rộp,
Anh dỗ: “Kệ đi mai khỏi thôi.”
Em nhìn anh, mắt long như suối,
Nước dâng lên quá nửa trời vơi.

Hai vợ chồng gieo lúa mùa mới,
Gió thổi mát cả cánh đồng xanh.
Em ngồi nghỉ dưới tán rơm đỡ,
Anh mang nước: “Uống nhé vợ anh.”

Những buổi chợ phiên, em theo mẹ,
Mua vài thứ nhỏ cho nhà mình.
Anh đứng đợi ngoài bờ ao gió,
Nhìn em đi mà lòng rung ring.

Có những lúc giận nhau rất nhỏ,
Em quay đi, anh đứng tựa tường.
Chỉ một lát em mang chè nóng,
Bảo: “Nóng đấy uống đi kẻo thương.”

Anh bật cười ôm em vào ngực,
Em úp mặt vào áo lính ngày xưa.
Mùi thao trường còn nằm trong vải,
Mùi nắng cay hòa mùi tóc mưa.

Mùa giáp hạt  trời đổ cơn giông,
Nhà mới xiêu đôi tàu lá cũ.
Anh chống cột bằng thân tre già,
Em giữ đèn ánh sáng đủ.

Bão đi qua, sân đầy lá rụng,
Giàn bầu xiêu mấy nhịp vì gió lay.
Hai người đứng nắm tay thật chặt:
“Nếu còn nhau còn tất cả này.”

Mẹ sang thăm, mang theo thúng bánh,
Vừa ăn vừa kể chuyện ngày xưa.
Em tựa đầu lên vai anh khẽ,
Nghe tiếng mẹ thấy bình yên vừa.

Đêm mùa thu gió hanh hanh lạnh,
Anh khoác áo cho em sau hè.
Em bảo: “Lạnh đâu tại nhớ ấy”
Anh ôm chặt: “Nhớ để anh che.”

Căn nhà nhỏ tháng ngày vun vén,
Mỗi viên gạch đều thắm bóng yêu.
Sân gạch đỏ như môi em nở,
Ngõ làng thơm như tiếng em kêu.

Chiều đông đốt rơm bên bãi đất,
Em ngồi hong khoai tím vừa đào.
Anh ngồi bên nhìn em cười má lúm,
Thấy một đời neo giữa trăng sao.

Năm tháng mới bắt đầu se buốt,
Anh đốt lửa hong hai bàn tay.
Em sưởi sát, hơi thở thơm khói,
Giao mùa yêu ngọt như mật bay.

Sáng hôm sau trời cao vút nắng,
Gió đông thành gió mát dễ thương.
Anh với em quét sân buổi sớm,
Tiếng chổi tre nghe cũng vấn vương.

Giao mùa hạnh phúc chạm cửa ngõ,
Ngôi nhà mới ấm cả bốn mùa.
Từ hôm ấy – trong từng hơi thở,
Có tiếng cười em, tiếng bước anh đưa.
Và tình trẻ, sau bao ngày sóng gió,
Đã hóa thành tổ ấm giữa đồng xưa.

Cuộc đời vốn chỉ dài bằng hơi thở,
Nhưng tình yêu khiến mỗi ngày thành vô biên.
Quê hương nhỏ giữ chân người trở lại,
Một mái nhà  hóa rộng đến trời riêng.

Người lính biết thế nào là vất vả,
Nên yêu đời bằng sự thật trong tim.
Mỗi giọt mồ hôi thấm vào đất mẹ,
Là lời thề: “Dù thế nào vẫn đứng im.”

Có những mùa đi qua trong im lặng,
Nhưng để lại cả đời chẳng thể quên.
Như đêm chia tay dưới trăng làng cũ,
Như buổi trở về tay chạm tay run lên.

Tình yêu không phải là lời hứa,
Mà là hai người giữ nhau giữa đời.
Không hứa mãi, chỉ cần bền một chữ:
Ở bên nhau dù mấy gió mưa rơi.

Quê hương  chẳng lớn lao điều vĩ đại,
Chỉ là hai hàng cau trước cổng nhà ai.
Chỉ là tiếng gà nhắc người thức dậy,
Một mùi rạ khô giữ được cả tương lai.

Người lính đi qua rất nhiều dốc nắng,
Qua thử thách, qua cả những nghiêng trời.
Nhưng nỗi nhớ làm nên sức mạnh,
Vì phía quê luôn có một người đợi thôi.

Có những điều chỉ là rất nhỏ,
Như khăn len cũ, như bát nước mưa.
Nhưng với người đi qua thao trường gió,
Lại thành báu vật mãi chẳng bao giờ thừa.

Hạnh phúc thật ra không khó kiếm,
Chỉ cần ai đó đứng đợi ta về.
Chỉ cần trong bữa cơm chiều giản dị,
Có người gắp cho ta miếng nhỏ đầy mê.

Tình yêu trưởng thành trong lao động,
Nở trong mùa bầu mùa cải xanh.
Khi hai bàn tay cùng vun một luống,
Là khi đời kết trái những điều lành.

Người lính trở về không phải để kể,
Mà để sống yên ổn với mái nhà.
Không cần huy chương treo đầy vách,
Chỉ cần nụ cười người vợ bên ta.

Quê hương sẽ già đi theo năm tháng,
Nhưng lòng người nếu biết giữ nhau mềm.
Thì mỗi hoàng hôn trên triền đê nắng,

 

Thời gian dạy ta bài học lặng,
Rằng điều bền không phải sức hay tài,
Mà là lòng thương giản dị, thuần hậu,
Như bát cơm quê thơm khói chiều mai.

Đi xa mấy, rồi cũng về một chỗ,
Nơi gọi ta bằng cái tên thân.
Nơi người yêu nhìn ta mà thở,
Nơi có cha mẹ tựa gốc cau ngăn ngăn.

Người lính biết ơn từng khoảnh đất,
Nơi chân mình đứng giữa gió ngàn.
Vì không có những đêm gác lạnh,
Sao biết ấm là khi được nắm tay nàng.

Tình yêu nếu không lớn theo năm tháng,
Sẽ héo khô như cỏ cháy bên đồi.
Vì vậy phải chăm như chăm mạ cấy,
Phải tưới nhau bằng tử tế mỗi ngày trôi.

Nhà nhỏ thôi, nhưng đầy ánh sáng,
Của hai trái tim đã chín một mùa sâu.
Không giàu có, nhưng giàu những buổi,
Ngồi bên nhau lắng gió thổi qua đầu.

Quê hương là nơi không ai hỏi,
Về anh là ai, từ đâu qua.
Là nơi con đường làng bóng mát,
Chỉ cần nhìn đã biết anh trở về nhà.

Người lính thương quê thương từ cốt tủy,
Bởi từng bước hành quân đều hướng về.
Mỗi cơn mưa, mỗi ngọn gió mạnh,
Đều làm anh nhớ mái ngói quê.

Tình yêu là một cây non nhỏ,
Gặp giông lần đã biết bám sâu.
Qua bao mùa sương giăng bến cỏ,
Cây càng xanh trái càng ngọt màu.

Đời sống vợ chồng có khi giận dỗi,
Nhưng có nhau  là đủ thành đông.
Nắm tay lạ gỡ điều chưa nói,
Thương nhau rồi hết những chông chênh lòng.

Người lính hiểu giá trị của hòa bình,
Nên trân quý từng đêm mái thấp.
Mỗi tiếng gió qua giàn bầu rụng,
Cũng thành thơ thành ấm đến thấm.

Quê hương không cần những điều lớn lao,
Chỉ cần đôi trẻ sống đời trung hậu.
Sáng mở cửa thấy nhau là đủ,
Chiều đóng cửa nghe tiếng giếng sâu.

Người lính và người vợ thôn quê,
Không cần nói nhiều về tình thương.
Chỉ cần cúi bên nhau lúc làm ruộng,
Là biết yêu sâu hơn vạn lời hường.

Cuộc đời ngắn, nhưng tình thì rộng,
Quê hương nhỏ  nhưng nghĩa lại dài.
Người lính trở về cùng người vợ trẻ,
Sống phần đời nhẹ như mây bay.

Mỗi triền đê là một trang sách,
Dạy hai người cách giữ lấy nhau.
Mỗi mùa lúa là một mùa thử,
Xem thương nhau có thật hay sâu.

Trời đất rộng nhưng lòng người hẹp,
Hẹp để dành đúng một người thôi.
Người đã đứng đợi nơi đầu bãi,
Dạo anh đi dõi bóng anh rời.

Tổ quốc  không chỉ là biên giới,
Mà còn là giọng nói vợ bên hiên.
Là tiếng con gọi vào một sáng,
Là chén nước chè xanh ấm nghĩa riêng.

Người lính yêu quê  không bằng khẩu hiệu,
Mà bằng cách sống kiệm và lành.
Bằng việc giữ trọn một người phụ nữ,
Như giữ gìn một mảnh đất xanh.

Tình yêu đó chẳng phải cổ tích,
Chỉ là hai người biết cách dịu dàng.
Biết dựng một ngôi nhà bằng gỗ cũ,
Nhưng thắp bên trong lửa sáng ngập tràn.

Và trường ca khép lại ở đây,
Nhưng tình người thì không hề đóng.
Người lính  người vợ  và quê hương nhỏ,
Sẽ mãi còn trong gió… mà thầm vọng:
Yêu nhau  là giữ lấy nhau như đất giữ mầm,
Sống giữa đời  như ngọn tre làng đứng thẳng, bền, và trong.

 

GỌI NGAY -  0903649782 - 028 35146426 

ĐỂ ĐƯỢC TƯ VẤN MIỄN PHÍ

CÔNG TY CP TV ĐẦU TƯ VÀ THIẾT KẾ XÂY DỰNG MINH PHƯƠNG

Địa chỉ: 28B Mai Thị Lựu - Khu phố 7, Phường Tân Định, TP.HCM

Email: nguyenthanhmp156@gmail.com 

Bình luận (0)

Gửi bình luận của bạn

Captcha
90Phut TV CakhiaTV xoilac xoilac tv xemtv xoilac tv xoilac Xoilac TV