Anh viết với tâm thế của một người lưu giữ ký ức những điều tưởng như bé nhỏ nhưng là gốc rễ của tình yêu thương và nhân ái.
Ngày đăng: 28-10-2025
41 lượt xem
Thu về gió lạnh heo may,
Nhớ ai tóc rối bay đầy vườn trăng.
Đêm nao ánh sáng rỡ ràng,
Sao băng quét dọc tầng không rực trời.
Trăng nay vẫn sáng trên đầu,
Sao không còn thấy hương màu thu xưa.
Con đường lá phủ lưa thưa,
Mà chân ai vắng, gió đưa lạnh lòng.
Đêm thu vẳng tiếng trống đình,
Cây đa rủ bóng lung linh ánh đèn.
Bến sông gợn sóng dịu êm,
Con đò neo bến lặng thềm lau bay.
Giếng làng nước mát trong ngần,
In trăng sáng tỏ, soi gần soi xa.
Đèn phố vàng vọt sớm chiều,
Hàng sấu trút lá liêu xiêu mặt đường.
Tiếng xe vun vút không ngừng,
Mà trong gió lạnh dường như chậm sầu.
Tình xưa như ánh trăng hiền,
Lấp lánh soi sáng bao miền nhớ thương.
Có khi hạnh phúc vấn vương,
Tay trong tay ấm dặm đường còn xa.
Thu về trải rộng đất trời,
Câu ca nhân thế rụng rơi phận người.
Lá vàng nhuộm sắc ngậm ngùi,
Hỏi ai níu giữ một thời thanh xuân.
Sông trăng lấp lánh vầng soi,
Ai buông câu hát bên đò thu nao.
Bờ lau lả ngọn lao xao,
Tưởng như giọng mẹ gọi vào tuổi thơ.
Ngõ nhỏ nghiêng lá vàng rơi,
Tiếng chân xưa cũ một thời xa bay.
Nhớ người áo trắng chiều nay,
Ngập ngừng dưới bóng hàng cây thẫn thờ.
Bến xưa in bóng trăng mờ,
Con đò vắng khách hững hờ khói bay.
Nước ròng kéo mảnh hồn gầy,
Anh ngồi thả nỗi đọa đày vào sông.
Mùi rơm mới rạ nồng nàn,
Khói lam bảng lảng chứa chan tình người.
Bên hiên mẹ ngóng chân trời,
Lòng con ngập nhớ nụ cười thu xưa.
Tiếng trống vọng xuống sân đình,
Gợi bao kỷ niệm ấm tình làng quê.
Cây đa nghiêng bóng lắng nghe,
Gió thu len lén vỗ về cội xưa.
Giếng làng nước biếc trong veo,
Trăng in bóng nhỏ gieo gieo tâm hồn.
Ai còn múc gánh lom khom,
Mà giờ vắng lặng, mỏi mòn nhớ thương.
Hàng sấu rụng lá ven hồ,
Đèn đêm vàng vọt nhuộm mơ ước buồn.
Người đi hối hả đường truông,
Anh về lặng lẽ nhớ muôn dáng người.
Heo may xao xác bên cầu,
Áo ai vạt mỏng phai màu nắng xưa.
Người đi mải miết sớm trưa,
Anh ngồi níu gió, ngỡ như níu tình.
Có em là bến đời anh,
Có thu là mảnh trời xanh chan hòa.
Dẫu cho mưa nắng đường xa,
Vòng tay giữ trọn giao hòa niềm tin.
Một hôm thu chợt buồn tênh,
Em đi bỏ lại mông mênh nỗi sầu.
Lá rơi đếm ngược canh thâu,
Anh ngồi khâu vá bóng màu hư không.
Trăng mờ giăng lối bờ sông,
Người xa vời vợi, chạnh lòng nhớ nhung.
Gió hun hút thổi muôn trùng,
Nghe trong tĩnh mịch mông lung dỗi hờn.
Dẫu cho trăng khuyết giữa trời,
Lá rơi cũng hóa nụ cười trong anh.
Bởi còn giữ ánh mắt xanh,
Thu là ngọn lửa ngọt lành thủy chung.
Mỗi thu một nhánh bạc đầu,
Thời gian in dấu qua màu lá rơi.
Con người như bóng mây trôi,
Giữ chi cho nặng những lời biệt ly.
Có ai tri kỷ bên đời,
Cùng nghe tiếng gió, cùng ngồi lắng trăng.
Để khi tuổi ngả bóng tàn,
Còn nhau một khúc mơ màng mùa thu.
Một miền ký ức đong đầy,
Thu gieo hạt nhớ rơi đầy lòng ta.
Thời thơ dại đã đi qua,
Nhưng trong hồn vẫn đậm đà dáng xưa.
Có người lạc bước vườn thu,
Để quên một khúc mịt mù tháng năm.
Đèn khuya nhạt bóng âm thầm,
Tiếc chi giọt lệ tràn dần khóe mi.
Một lần đánh mất bàn tay,
Cả thu hóa lạnh heo may ru hồn.
Giờ ngồi gặm nhấm cô đơn,
Nghe tim như vỡ từng cơn não nề.
Nhân gian như một cánh đồng,
Người đi kẻ ở nặng lòng ai hay.
Thu về lặng lẽ trên tay,
Chỉ còn tiếng thở đong đầy khổ đau.
Thu là khoảng lặng mênh mông,
Đưa ta soi bóng giữa vòng tử sinh.
Lá rơi cũng hóa vô hình,
Chỉ còn triết lý lung linh cõi người.
Gửi bình luận của bạn