Hương Cau & Mùa Nhớ vì vậy không chỉ là sách thơ. Nó là ngôi nhà mở cửa: bước vào, ta nghe tiếng ếch non, mùi rơm, thấy một nụ cười còn vương hạt mưa chiều.
Ngày đăng: 03-11-2025
80 lượt xem
TẬP THƠ
HOÀNG THANH
Hương Cau & Mùa Nhớ
Biên tập & Giới thiệu
Trong mỗi con người Việt đều có một miền quê để nhớ, một mối tình để thương, một ký ức để níu giữ. Với Hoàng Thanh, những miền ký ức ấy không chỉ nằm trong tim mà đã hóa thành thơ – mộc mạc, dịu dàng và chân thực như hơi thở của đất trời.
Tập thơ này là một hành trình trở về. Trở về với cánh đồng lúa chín, mùi cau đầu ngõ, tiếng mõ chùa đêm khuya, khói lam chiều bảng lảng, tiếng ve mùa hạ, hay những chuyến đò ngang lặng lẽ. Ở đó, ta nghe thấy nhịp đập bền bỉ của tình yêu đôi lứa, tình quê và tình người. Có khi là lời thầm thì của một mối tình dang dở (Lối Hạ Một Mình, Phố Vắng Em), có khi là sự thủy chung ấm áp (Mùa Nhớ, Đón Em), và cũng có khi là nỗi khắc khoải về quê hương (Nhớ Quê, Chị Tôi).
Bên cạnh đó, thơ Hoàng Thanh còn chạm đến hơi thở của đời sống đương đại: ánh sáng phố thị, tin nhắn muộn, màn hình chat trong đêm… (Tin Nhắn Muộn, Đêm Không Ngủ, Người Cũ). Tất cả không phải để đối lập, mà để hòa quyện – để thấy tình yêu và nỗi nhớ có thể hiện hữu trong cả giọt mưa quê lẫn ánh đèn phố thị.
Điểm đặc sắc trong thơ Hoàng Thanh là sự kết hợp giữa âm hưởng dân ca và tinh thần thơ mới. Ngôn từ giản dị, gần gũi nhưng giàu nhạc tính. Hình ảnh quen thuộc nhưng lấp lánh sức gợi. Ở đó, những điều nhỏ bé của đời thường – bát canh cà, tiếng dế gáy, một cánh phượng rơi – bỗng trở thành biểu tượng của nỗi niềm lớn lao.
Tập thơ giống như một ngôi nhà mở cửa. Người đọc bước vào sẽ gặp lại chính mình – tuổi thơ lam lũ mà trong trẻo, tình đầu vụng dại mà nồng nàn, những chia xa để lại dư âm, và cả niềm tin vào ngày mai.
Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc tập thơ Hoàng Thanh – nơi ký ức, tình yêu và quê hương hòa làm một, dịu dàng mà sâu lắng, bình dị mà ngân vang.
1. Mùa Nhớ
2. Lối Hạ Một Mình
3. Cơn Mưa Và Nỗi Nhớ Em
4. Cơn Mưa Bất Chợt
5. Tháng Sáu
6. Nhớ Quê
7. Chị Tôi
8. Phố Vắng Em
9. Trở Gió Bên Sông
10. Đón Em
11. Qua Đò Ngày Ấy
12. Chợ Làng
13. Tình Xa
14. Tuổi Ấu Thơ
15. Áo Dài
Thời gian trôi nhanh hơn bước chân,
con đường làng lộng gió.
Mình đi qua nắng rát, mưa giông,
qua những đêm dài không ngủ.
Tóc đã điểm sương, mắt đã nhoà,
mà tay vẫn nắm tay như buổi đầu cổng đình.
Áo bạc màu, nụ cười em rực sáng,
trưa gặt mồ hôi nở thành mùa no ấm.
Và lớn lên từ ước mơ giản dị,
mái nhà đầy nắng mở cửa mỗi sớm mai.
Chỉ mong còn đủ khoẻ để bế cháu, nấu cơm,
kể chuyện xưa.
Cảm ơn đời tình yêu mình không phô trương,
nhưng sâu như gốc rễ.
.
Trời đang nắng bỗng mưa đổ,
như ai bật khóc giữa yên bình.
Gió ập đến, hàng cây chao nghiêng,
lá rơi nằm lại bên vũng nước.
Mưa gõ mái nhịp lịm đi,
đường ngập ao đầy, lồng ngực dâng nước.
Thành phố tối sẫm, chớp loang như thở,
anh mắc kẹt giữa thềm gọi em.
Nỗi nhớ không gửi được qua sóng,
chỉ rơi bằng từng giọt trời.
Ngoài kia mưa còn rơi mãi,
trong anh mùa nhớ em chưa dứt.
Tháng Sáu về, mây đỏ ngang trời,
gió rì rào bước chân ký ức.
Phượng rụng, cánh rực rỡ chạm cỏ xanh,
như vệt son còn dở.
Cành nghiêng chẳng vì gió,
mà vì nỗi nhớ trĩu từ phía bình yên.
Người đi rồi, con đường mênh mông,
khoảng trống đứng chờ bên thềm hoa.
Ước hẹn xưa lạc lối,
ta khẽ hát lại một giờ yêu nhau.
Tình ca ấy giờ nơi đâu.
Nhớ nồi rau luộc chấm cà dầm tương,
rặng tre đong đưa đầu xóm,
mùi cau trắng vương đêm hè.
Con đường đất lấm bùn tuổi nhỏ,
ve ngân vòng quanh vòm lá,
tiếng mõ chùa trộn vào lời ru bà.
Trăng treo đầu ngõ, ao in đáy,
gió thì thào chuyện cũ,
trẻ con cười rộn sau vườn.
Lúa gặt thơm tay, ổ rơm ấm đêm,
căn nhà rách bốn bề vẫn ấm.
Đi đâu cũng nhớ
không nơi nào làm ta bật khóc như quê.
Mùa cải vàng bến sông,
chị ngấn lệ sang ngang.
Khăn voan che ánh mắt đỏ,
mẹ nắm tay, chỉ nói:
“Gấm lụa không đổi được bình yên đâu con.”
Từ đó, phương Nam hun hút,
thư thôi bay qua hàng chuối xiêu.
Mẹ gọi tên chị trong giấc mơ,
dáng người gầy như con đò nước lớn.
Chị còn ngoái vạt cải sau vườn,
triền đê chạy chân trần thuở nhỏ.
Tóc mẹ bạc rồi,
đất lạ liệu ấm bằng quê.
Anh ngồi nhìn mưa rơi bên hiên,
gió dắt về miền ký ức.
Có một thời mình yêu không biết chia ly,
tay đan tay qua từng góc phố.
Phượng rơi lặng ở nơi em từng đứng,
sân trường thôi ồn ào tiếng cười.
Mỗi ngày anh tìm chút quen,
dẫu em đã xa ngoài tầm với.
Bình minh rọi vào lòng trống rỗng,
anh gọi tên em như gọi một mùa cũ.
Trăng in vệt dài đáy sông,
gió mơn man mặt nước.
Em chống cằm ngồi một mình,
đợi điều chưa tới.
Tuổi trẻ gói vào một lời hứa quên,
sông bên lở bên bồi như đời.
Lá cuối mùa bay,
em còn sót lại buổi chiều màu khói.
Thôi đừng ngồi mãi thế,
gió đã trở mùa.
Trái tim em xứng đáng được yêu thêm lần nữa,
bởi một người tử tế.
Chiều nghiêng, gió lành đậu vai,
sen thơm trôi giữa yên lặng.
Anh mơ tay nắm tay,
dắt nhau qua bão bùng.
Em khép cửa bước lên thềm,
áo chạm gió, mắt cười trong bếp lửa.
Cha mẹ mỉm nụ hiền,
cơm dọn sẵn mùi quê.
Kể những điều đã lỡ,
đắp vào nhau mật dịu dàng.
Yêu em như lần đầu
không cần lý do, chỉ cần em.
Ngăn cách bến đò,
phải dò sông sâu mới sang bên ấy.
Nón em nghiêng, tay cầm vành,
gió dãi dầu dập dìu câu thề.
Lỡ làng một mối duyên xinh,
em thêu khăn bên cửa, anh ngóng trăng qua bờ tre.
Đêm kết trầu cau, lời thề thắp nến,
mình dựng mái, gieo mùa.
Sân nhà mít – chuối – vại cà,
chó nằm gác cửa, trăng non lên vườn.
Sông quê vẫn trong vắt,
câu thơ gửi gió nhớ dòng xưa.
Tình xưa trong như tiếng hát,
thư hồng viết chẳng dám trao.
Gió đem đi những câu chưa kịp,
đêm về ước một lần chạm môi hồng.
Anh ra trận, em đợi dưới mái tranh,
thư tay qua bao mùa mưa nắng.
Ngày về tóc đã điểm sương,
mà tim còn trẻ như thuở đầu.
Nếu đời còn phép màu,
cho anh quay lại ngày đầu bên em,
nắm tay đi hết con tim,
qua bao nắng gió vẫn tìm thấy nhau.
Dịu dàng thu lại về đây,
lá rơi khe khẽ đong đầy hồn thơ.
Heo may theo gió lửng lờ,
ráng chiều buông xuống thẫn thờ mắt ai.
Trời thu bảng lảng sương mai,
phảng phất hương cốm dâng đầy tim non.
Đưa tay nhặt lá vàng son,
mà như ôm cả nỗi hờn ngày xưa.
Chiều buông tím ngắt chân mưa,
cánh chim lạc nhạn gọi mùa mênh mang.
Du dương vẳng tiếng ai đàn,
ngân nga nốt nhớ, bâng khuâng dạ mềm.
Trăng thu ai bẻ vòng thêm,
để lòng còn mãi tìm bên vòng tay...
Mùa sang, hun hút heo may,
lại thương, lại nhớ những ngày đã qua.
Phượng quê anh vẫn thắm hồng,
sân trường ngày cũ, gió lồng lộng bay.
Câu thơ chưa kịp viết đầy,
mà hương nắng đã theo mây thả về.
Sóng chiều vẫn hát say mê,
vỗ vào bờ cát lối quê em từng.
Lời thương giấu giữa tơ mùng,
gửi trong gió mát rưng rưng bên thềm.
Tháng sáu rồi, em còn xem
cánh diều năm ấy bay êm giữa đồng?
Còn thương nụ má ửng hồng,
hôn đầu vụng dại ngại ngùng tóc bay.
Giỏ xe em chở tháng ngày,
chở bao mộng nhỏ, chở tay anh cầm.
Bằng lăng vẫn tím xa xăm,
chỗ mình hò hẹn, nay đằm sương giăng.
Anh toan ngỏ, lại ngập ngừng,
gió quê thổi nhẹ, chùng chùng cuối hôm.
Mắt buồn len giữa hoàng hôn,
tháng sáu về nhớ buốt hồn người xa.
Lỡ thương em đến nhọc lòng,
nói ra chẳng giấu mà không đổi tình.
Tháng năm tìm khắp nhân sinh,
cớ sao em lại lặng thinh chẳng lời.
Tôi từng nghĩ một chân trời,
sẽ cùng em bước chung nơi mái nhà.
Khấp khởi mong được gần xa,
tay trao tay hết thiết tha đợi chờ.
Nào hay đời chẳng như mơ,
bức tranh đẹp quá nên giờ vỡ tan.
Bao lần gửi quà, nhắn nhan,
giấc mộng nhỏ bé bỗng tàn nhẫn thay.
Em đi để lại cõi lòng,
đêm về nhức nhối nỗi mong khôn cùng.
Biết rằng đời vẫn vô thường,
mà sao nhói lạnh giữa đường nắng hanh.
Cau nồng khoe sắc đơm hoa,
hương bay dìu nhẹ chan hòa hương say.
Tiết thu nhuộm nắng mỗi ngày,
cau xanh tỏa bóng đong đầy nhớ thương.
Vườn xưa hoa nở vấn vương,
tình chưa đến ngõ vấn hương cau nồng.
Nhớ nàng, anh nhớ mênh mông,
một câu nhắn gửi cho lòng vơi xa.
Hạ sang, kỷ niệm êm đềm,
trăn trở để lại từng đêm nhớ người.
Hương cau vẫn tỏa ngát trời,
ngọt ngào hương đất cho đời vấn vương.
Lúc la lúc lỉu trên cành,
lá mở mắt xanh, gió vờn em qua.
Em gùi mây trắng lên đồi,
áo cóm phập phồng, mang hương rừng về.
Mùa đi để lại dấu hình,
đất nâu ủ mộng cho chồi xanh nhoi dậy.
Trái mận chín rụng xuống tay,
ngọt lịm môi em ửng đỏ má hồng.
Thung lũng mờ trong sương trôi,
con chim rừng gọi đánh thức quen thân.
Gió màu mận chín rung rinh,
khiến anh bỗng muốn trở về thật lâu.
Làm sao quên được tuổi thơ,
cái thời chân đất đầu trần.
Áo vá chằng, quần rách gối,
mực tím loang cả ngực áo.
Tôi lên mười, em mới bảy,
mà theo tôi như cái bóng.
Tuổi thơ nghèo mà vui lạ,
lớn lên từ bụi tre, vũng nước.
Thế rồi em lớn nhanh như mây,
học giỏi, tóc dài, má hồng.
Tết em về, tóc duỗi thẳng,
gặp tôi giữa chợ quê đông.
Một câu hỏi nhẹ như gió:
“Anh chưa lấy vợ à?”
Mà trong tôi có gì vỡ xuống,
một mảnh pha lê long lanh.
Đất nước tôi tiếng rất quen,
dìu dặt vang qua bao miền thân yêu.
Bờ tre, giếng nước, nhịp cầu,
đưa câu ca dao dìu nhau qua đời.
Đất nước tôi trải ngàn năm,
gian lao mà vẫn âm thầm bền gan.
Một dải lụa thắm tình thương,
gắn con với mẹ, quê hương vẹn tròn.
Phố thành phường rực sáng đêm,
đèn xe ken dày, tiếng người nối tiếp.
Ai đi nhanh, ai vội vàng,
tiếng còi, tiếng máy hòa trong hơi thở.
Em nghiêng vai trên phố đông,
mắt buồn sau ô kính lạnh.
Tình yêu lạc giữa phồn hoa,
tiếng gọi chìm trong dòng người chật hẹp.
Chỉ muốn chiều nay,
nắng nghiêng bên khóm cúc,
mình ngồi yên nghe tiếng lá rơi,
uống một tách trà quê.
Chỉ muốn quên hết vội vàng,
giữ riêng chút bình yên nhỏ bé.
Đời có bao lần thong thả,
cho mình ngồi kề bên nhau.
Em bước qua bờ rào thôn,
áo chàm vương nắng.
Anh gọi khe khẽ tên em,
như gọi mùa cau đầu ngõ.
Mối tình chưa kịp nên đôi,
đã chan hòa vào mùi khói lam.
Đêm trăng rằm, hội làng rộn rã,
chỉ còn mình anh ngẩn ngơ tìm.
Anh về Sài Gòn nhớ Ô Cấp,
phố biển một thời gió mặn hồn xưa.
Con sóng bạc đầu thao thức,
như nỗi niềm chẳng ngủ trong anh.
Đêm Sài Gòn chói lòa ánh điện,
anh lạc bước giữa phố người đông.
Nhớ biển xanh, nhớ cát trắng,
nhớ em một thời áo mỏng bên bờ.
Đêm xuống, đèn vàng hắt hiu,
tiếng mưa gõ nhịp trên hiên vắng.
Phố dài, xe lướt,
mà lòng anh như bỏ quên điều gì.
Em ở đâu giữa ngàn ánh sáng
Có nghe giọt mưa rơi khẽ gọi tên.
Phố đông người,
mà nỗi nhớ thì chỉ một.
Ngõ nhỏ Sài Gòn chen chúc,
tiếng rao khuya vọng xuống đầu hẻm.
Anh bước qua hàng hiên ẩm ướt,
mùi phở bò bốc khói nghi ngút.
Bỗng nhớ quê, nhớ giếng khơi,
nhớ tiếng dế gáy sau vườn.
Giữa phố phường ngột ngạt,
anh tìm chút thảnh thơi nơi ký ức.
Phố biển Ô Cấp mặn gió,
con sóng bạc đầu như mái tóc cha.
Đồi cát vàng trải dài,
vết chân in rồi sóng xoá.
Em đi qua, để lại mùi hương muối,
ánh mắt xanh như trời biển.
Anh lặng nghe tiếng sóng vỗ,
như nghe lòng mình trôi dạt xa xăm.
Đêm khuya, điện thoại sáng,
tin nhắn em gửi vội vàng.
Một câu ngắn ngủi: 'Anh ngủ chưa?'
Mà anh thao thức cả đêm.
Lời chưa kịp nói,
giấc mơ chưa trọn,
chỉ còn sóng điện,
chập chờn giữa hai miền xa.
Phố dài ngút ngàn ánh sáng,
chỉ còn anh đi một mình.
Người đông, lời nhiều,
mà lặng im trong tim.
Em rời xa từ buổi chiều,
bỏ lại ghế đá công viên vắng.
Chỉ còn anh,
ngồi đếm lại từng mùa rơi.
Anh gặp lại em nơi góc phố,
nụ cười xưa vẫn như nắng hạ.
Nhưng tay ai kia nắm chặt,
anh chỉ kịp gật đầu chào.
Ký ức ùa về nhanh như mưa,
mà hiện tại lại ngăn cách bức tường.
Người cũ chẳng thể gọi tên nữa,
chỉ còn trong thơ.
Khi người cũ đi qua,
lá rơi đầy sân ký ức.
Anh đứng lặng nhìn theo bóng,
nghe lòng xao động một thời.
Không trách, không hờn,
chỉ còn một thoáng mơ hồ.
Người cũ – như gió cuối mùa,
thoảng qua rồi mất.
Phố thành yêu thương ngày nào,
quán quen, góc nhỏ, bàn cà phê cũ.
Em ngồi đó, anh ngồi đây,
câu chuyện dang dở chưa khép.
Giờ phố vẫn đông,
mà bàn ghế xếp lại chỗ khác.
Tình yêu rơi đâu đó,
giữa dòng người vội vã.
Đêm không ngủ,
anh ngồi gõ nhịp cùng bàn phím.
Câu chữ rơi lách tách,
như mưa ngoài hiên.
Em chẳng còn ở bên,
mà dòng chat vẫn sáng.
Anh gõ vào khoảng trống,
những lời không gửi đi.
Tình qua đi,
chỉ còn lời thơ ở lại.
Anh viết để giữ,
anh giữ để nhớ.
Một ngày nào đó,
em đọc lại mà không hay.
Chỉ còn lời thơ,
giữ giùm anh yêu thương.
Ngày mai,
có thể em đi xa,
có thể anh chẳng còn ở lại.
Nhưng hôm nay,
anh vẫn còn yêu.
Ngày mai,
phố vẫn đông,
biển vẫn xanh,
chỉ khác – không còn chúng mình.
Gửi bình luận của bạn