Có một vùng ký ức mà mỗi khi bước chân trở về, lòng ta lại thấy mềm ra đó là tuổi thơ.
Ngày đăng: 28-10-2025
79 lượt xem
Tác giả: Hoàng Thanh
Mẹ ơi, cho bé bút màu,
Bé tô nắng sớm, vẽ tranh mùa màng.
Vẽ đôi guốc mộc mẹ mang,
Lộc cộc sớm tối theo hàng cau xanh.
Vẽ khăn thêu, vẽ áo lành,
Đêm đông ấm áp, tay dành cho con.
Vẽ chợ sớm, vẽ hè son,
Mẹ gánh mảnh gió theo non, ra đồng.
Mẹ ơi, tám ba sắp trông,
Bé vẽ món quà thơm nồng yêu thương.
Vẽ khung cửa sổ ngát hương,
Gió giêng hai thoảng qua đường sân chơi.
Vẽ mẹ dịu dáng tóc rơi,
Tà áo tím biếc, hoa trời bay ngang.
Đôi hài nhỏ mẹ dịu dàng,
Bé như kể chuyện nàng Hằng đêm thu.
Vẽ mắt mẹ sáng mù u,
Dõi theo bé bước chẳng từ sớm trưa.
Tay mẹ nâng cả giấc mơ,
Dỗ con ngủ ngoan qua mùa rét đông.
Bé tô sao sáng cánh đồng,
Đêm nay mẹ kể chuyện ông trăng vàng.
Pha màu sim chín đầu làng,
Thơm như tiếng mẹ ru sang buổi chiều.
Vẽ hàng cỏ, vẽ lối yêu,
Bé đi chầm chậm, gót xiêu nắng mòn.
Vẽ chim én lượn đầu non,
Bay xa rồi lại quay tròn mái xưa.
Vẽ má mẹ đỏ ban trưa,
Nụ cười như nắng, đậu vừa vào tim.
Nụ hôn cửa sổ êm đềm,
Trăng treo đầu ngõ, bé tìm giấc mơ.
Bé nằm, bé đếm sao trời
Vì sao lấp lánh, mẹ vờ che tay.
Mẹ ơi, bút vẽ đây này
Vẽ thêm bóng mẹ đong đầy tuổi thơ.
*Tác giả: Hoàng Thanh*
Chiều buông, gió thổi rì rào,
Võng đưa khe khẽ, mẹ chao giấc nồng.
Bên thềm gạch cũ lặng không,
Con nghe câu hát mà lòng bâng khuâng.
Mẹ ru từ thuở còn bồng,
Câu ca theo mãi dòng sông tuổi hồng.
Lời ru thấm gió ven đồng,
Võng tre kẽo kẹt, mơ trông tháng ngày.
Như tay mẹ, mỏng mà dày,
Ru con qua cả đắng cay ngọt bùi.
Võng đưa qua những ngậm ngùi,
Tiếng ru neo lại ngọn chùi thời gian.
Tiếng ru chở nghĩa vuông tròn,
Dạy con thương mẹ, thương non thương người.
Mẹ là bến lặng giữa đời,
Là dòng sông mát, là lời mưa rơi.
Mấy mùa giông gió tơi bời,
Võng tre xơ xác, mẹ ngồi đỡ con.
Mái nhà thấp giữa hoàng hôn,
Mẹ che cả những giận hờn thế gian.
Bây giờ con đã lớn khôn,
Vẫn mang dáng võng, dáng hồn năm xưa.
Có khi gối mỏi ban trưa,
Chợt mơ mẹ lại đưa đưa giấc nồng.
Gió chiều gọi nhẹ trên không,
Mà nghe thổn thức tận trong ân tình.
Lời ru xưa vẫn lung linh,
Thành mây, thành gió, quẩn quanh mái nhà...
*Tác giả: Hoàng Thanh*
Mẹ gom nắng ấm sân nhà,
Phơi bao vạt áo, chan hòa chợ Tết.
Con xếp bánh ú, mứt dừa ngọt ngất,
Lanh chanh theo mẹ suốt ngày xuân sang.
Tết nghèo chẳng rộn rã làng,
Chỉ mâm cơm nhỏ, trầu vàng chén xinh.
Mẹ cười khi con gói bánh,
Một đời mẹ gói nghĩa tình gửi trao.
Nồi tét sôi lặng thinh nao,
Khói đêm Giao Thừa quyện vào mẹ cha.
Con nghe pháo nổ đâu xa,
Trong lòng rộn rã, mái nhà vẫn yên.
Lá dong mẹ rửa bên hiên,
Tay nhanh thoăn thoắt, môi duyên ru ca.
Tay con vụng, méo món quà,
Mẹ cười xoa dịu, bảo là cũng xinh.
Tết xưa đâu có gì xinh,
Chỉ nồi cơm trắng, nghĩa tình chan nôi.
Mẹ trao con cả đất trời,
Trong hạt muối mặn, dưa tươi, nhánh hành.
Con khôn lớn giữa gió lành,
Mỗi xuân lại nhớ mái tranh quê nghèo.
Tết nay áo gấm đủ điều,
Mà lòng vẫn hướng mẹ chiều trông mong…
*Tác giả: Hoàng Thanh*
Đôi dép mẹ cũ mòn quai,
Đi qua bao chợ, bao ngày chênh chao.
Con nhớ tiếng dép lẹp xẹp lao xao,
Trên đường làng ngập gió gào cuối đông.
Dép theo mẹ suốt mùa bông,
Lội đồng, đi chợ, đợi chồng, đón con.
Có lần đứt giữa trời mưa non,
Mẹ cột lại bằng giây rơm vẫn bước.
Dép chẳng ngại đường bùn đất,
Theo chân mẹ lội gió sương dặm dài.
Mỗi dấu chân in theo ngày,
Là bao vết nhọc hao gầy thời gian.
Dép mòn như tiếng thở than,
Như bàn chân mẹ từng tàn dưới sương.
Những mùa gió bấc lạnh xương,
Dép mẹ mỏng, gió luồn đường chân trơ.
Lớn khôn con bước êm nhờ,
Những đôi dép mỏng gió lùa đời xưa.
Con đi qua phố xe thừa,
Nhớ đôi dép cũ nhớ vừa mẹ thôi...
*Tác giả: Hoàng Thanh*
Gối mẹ thơm mùi nắng hong,
Mùi trầu, mùi tóc, mùi bông cau nhà.
Con hay giả ngủ để mà
Lén ôm gối mẹ hóa ra nhớ hoài.
Sau này lớn khôn bao ngày,
Gối mềm không giống gối dày năm xưa.
Chỉ mong ngủ một giấc trưa,
Được nghe tiếng mẹ khẽ vừa ru con.
Gối chằm vải cũ bạc mòn,
Mẹ chêm rơm khô để còn ấm lưng.
Con co ro giữa mùa đông,
Gối mẹ kê thấp mà lòng con cao.
Giấc mơ con dệt năm nào,
Có mùi gối cũ, có sao trước hè.
Có tay mẹ vuốt tóc thề,
Có câu ru khẽ theo về cả đêm.
Giờ đây gối trắng êm êm,
Chăn dày, máy lạnh, êm đềm nhà cao...
Chỉ không có mẹ ngọt ngào,
Không còn chiếc gối dạt dào quê xưa.
*Tác giả: Hoàng Thanh*
Mẹ chèo đò chở buổi sương,
Chở con đi học qua đường lạch sâu.
Mái chèo nhịp sóng thâm sâu,
Ơi câu hò mẹ vẳng đâu giữa chiều.
Con ngồi co ro đăm chiêu,
Sợ mẹ mỏi gối, sợ chiều buông nhanh.
Đò qua sông, ánh nắng lành,
Lòng con đầy ắp bóng hình mẹ yêu.
Đò đưa qua bãi lau chiều,
Mẹ ngâm một khúc ca liêu xiêu buồn.
Con không hiểu hết nguồn cơn,
Chỉ nghe sóng vỗ rưng rưng mái chèo.
Tay mẹ phồng rát bao chiều,
Mà miệng vẫn hát, vẫn liều với mưa.
Áo sờn, tóc rối gió đưa,
Mà đò vẫn thẳng lối xưa giữa dòng.
Giờ con chẳng còn qua sông,
Mẹ xưa cũng khuất trong vòng cỏ hoa.
Chỉ còn tiếng sóng la đà,
Vẫn ru con ngủ mỗi tà hoàng hôn...
*Tác giả: Hoàng Thanh*
Cánh đồng mẹ gặt đầu trưa,
Nón lá ngả nghiêng trong mùa nắng chang.
Con chạy dọc bờ mương làng,
Tay ôm bó lúa thơm vàng giữa tay.
Mẹ ơi gió thổi đêm nay,
Hương rơm còn đọng bên tai con hoài.
Cánh đồng ấy mẹ gặt dài,
Gặt cả một tuổi thơ dài theo năm.
Chân mẹ sải giữa trăng rằm,
Gặt nhanh cho kịp nắng chằm chiều thu.
Con nghịch bùn lấm cả khu,
Mẹ cười đưa áo chùi như ru đời.
Tiếng liềm xén lúa bên trời,
Làm con nhớ mãi một thời ấu thơ.
Mùi mồ hôi mẹ lẫn cỏ,
Thơm hơn nước xả lụa lòe sau này.
Con giờ xa cánh đồng cây,
Gió quê không chạm áo ngày thị thành.
Nhưng trong mỗi giấc mộng lành,
Vẫn nghe tiếng mẹ gọi quanh mùa gặt.
*Tác giả: Hoàng Thanh*
Tấm ảnh cũ, đã ố vàng,
Mẹ cười e ấp bên hàng cau xanh.
Áo bà ba trắng mỏng manh,
Tóc còn thắt bím, mắt lành như mơ.
Con nhìn như thể lần đầu,
Gặp mẹ của tuổi đôi mươi rạng ngời.
Mẹ là một nắng, một trời,
Mà con giữ lại cả đời tuổi thơ.
Mắt mẹ khi ấy chưa mờ,
Chưa thâm vết gió, chưa sờn sương pha.
Nụ cười như gió tháng ba,
Làm tim con thắt mỗi lần ngắm qua.
Con giờ tóc cũng phai nà,
Mà vẫn run rẩy khi mà chạm xem.
Bức ảnh mẹ đứng bên thềm,
Gió lay tà áo trắng mềm vô ưu.
Bức hình nhỏ, nghĩa tình thâu,
Giữ nguyên mẹ giữa nhiệm màu thời gian.
Khi con lạc giữa gian nan,
Chỉ cần nhìn ảnh đã tràn mẹ thôi…
Tác giả: Hoàng Thanh
Em thương con đò bé xinh,
Sớm hôm chèo mái một mình giữa sông.
Mặt trời rạng rỡ vườn bông,
Thẫm lên mặt nước, đỏ hồng bến quê.
Mẹ em dậy sớm tinh mơ,
Gánh rau, bó lá bến bờ sương rơi.
Thúng cà, trái mướp thơm rơi,
Gửi theo con sóng theo lời gió mang.
Con đò chở nặng tình làng,
Phù sa gói cả mênh mang nỗi cười.
Trường em ngói đỏ xinh tươi,
Bên kia bến nước, tiếng cười rộn vang.
Mỗi ngày đò lại sang ngang,
Đưa bao áo trắng nhẹ nhàng đến trường.
Chim non ríu rít đầu nương,
Bụi phấn trắng xóa vấn vương vạt đồng.
Chiều nghiêng nước lặng như không,
Thuyền cha chở cá vừa xong trở về.
Mắt em dõi phía lối quê,
Thấy cha áo ướt tóc thề ướt sương.
Tay em nhỏ vẫy vấn vương,
Cha cười chẳng nói yêu thương lặng thầm.
Lá tre xào xạc xa xăm,
Nhắn em học giỏi, chăm chăm nên người.
Con đò vẫn chẳng hay cười,
Mà đưa bao giấc mộng tươi đến gần.
Nắng mưa cũng chẳng ngại ngần,
Bồng bềnh chở cả tuổi xuân quê nhà.
Bạn em mỗi đứa một ga,
Người thành thầy giáo, người là kỹ sư.
Chỉ con đò cũ ngày xưa,
Vẫn đưa khách cũ nắng trưa sang bờ.
Có khi trở lại bãi mờ,
Đò xưa rêu phủ bơ vơ một mình.
Khoang đò in bóng dáng hình,
Ngỡ em bé nhỏ vẫn rình đợi cha.
Em thương con đò thiết tha,
Chở bao kỷ niệm nở hoa tháng ngày.
Lặng thầm chẳng nói một lời,
Mà như câu hát vọng nơi quê nhà.
Tác giả: Hoàng Thanh
Em yêu mùa Hạ
Có nắng chan chan
Nắng lên đầu ngõ
Nắng vào trong sân
Nắng vàng cọng cỏ
Nắng rót mái tranh
Nắng nằm trong mắt
Lóng lánh lá bàng.
Em yêu mùa Hạ
Có tiếng ve kêu
Ve ca râm ran
Trên cành phượng đỏ
Phượng nở rực rỡ
Sân trường thênh thang
Em cầm tay bạn
Cười vang cổng làng.
Em yêu mùa Hạ
Chiều gió rì rào
Gió lùa cỏ mướt
Gió thổi triền đê
Con diều no gió
Bay tận trời kia
Em chạy theo gió
Chân trần hát ca.
Em yêu mùa Hạ
Tắm mưa cùng nhau
Ướt đôi vai nhỏ
Mẹ gọi về mau
Áo dính bùn đất
Tóc còn vương rơm
Xà phòng thơm nhẹ
Gió bay quanh nhà.
Em yêu mùa Hạ
Có tiếng mẹ ru
“Ăn cơm cho no
Canh cua chờ nguội”
Khói chiều nhè nhẹ
Chim gọi về chuồng
Gió thổi mùi bếp
Nghe lòng ấm hơn.
Em yêu mùa Hạ
Lúa trổ thơm nồng
Bắp ngô mập múp
Tròn trĩnh ngoài đồng
Gà con chiếp chiếp
Bò kêu vang trưa
Ông ngồi kể chuyện
Bụi tre gật gù.
Em yêu mùa Hạ
Trưa nóng như rang
Quạt mo kẽo kẹt
Giấc mộng mênh mang
Mơ về trái sấu
Chua chua ngọt ngào
Mơ về con cá
Núp sau bè rau.
Em yêu mùa Hạ
Có cả tuổi thơ
Ngủ ngoan đồng lúa
Nở nụ trong mơ
Có em, có nắng
Có chú chuồn kim
Có con sông nhỏ
Vẫn chảy trong tim…
Gửi bình luận của bạn