Tập thơ này là món quà anh dành riêng cho mẹ mình, và cũng là cho tất cả những ai đã từng là một đứa trẻ lớn lên bên vòng tay mẹ.
Ngày đăng: 28-10-2025
50 lượt xem
1. THEO CHÂN MẸ
Tác giả: Hoàng Thanh
Mẹ cõng bé trên vai,
Mẹ bế con trước ngực.
Đi đâu cũng có mẹ,
Đường xa chẳng hề nhọc.
Con chạy về phía trước,
Con lùi lại đằng sau.
Mặc con nghịch, con quậy,
Mẹ chẳng mắng câu nào.
Mẹ đi qua nắng gắt,
Mẹ qua đồng ngập mưa.
Vai gầy trĩu những nhớ,
Chân ướt dầm sớm trưa.
Con bé bằng cái kẹo,
Mẹ bế hoài chẳng buông.
Chân con không thở nổi,
Mẹ thở giùm mỗi buồng.
Lòng mẹ như lá cỏ,
Lúc úa cũng vẫn xanh.
Dẫu đêm dài thắt thẻo,
Mẹ ôm con an lành.
Giọt nước mắt mẹ cạn,
Tay run vẫn bế con.
Mồm ru câu cổ tích:
“Con ngủ ngoan, mẹ còn”
Bé ơi, đừng khóc nữa,
Chân con rồi sẽ khoẻ.
Mẹ tin ngày sắp về,
Mẹ chẳng còn phải nhẹ.
Mai này con chân vững,
Chạy nhảy khắp đường đời.
Đừng quên hôm gió bấc,
Mẹ gồng mình cho vui.
Con ơi, khi khôn lớn,
Chớ quên bóng mẹ già.
Có đôi chân rách rưới,
Cõng cả trời bao la.
2. MẸ ƠI, CÓ BIẾT
Tác giả: Hoàng Thanh
Mẹ ơi, có biết
trong tiếng u ơ
là lời con gọi
là mộng con mơ.
Con mơ gì đấy
Mơ cánh cò bay
qua ô cửa sổ
rủ mẹ thơ ngây.
Con ríu rít hát,
con bi bô cười,
tay hoa vẫy gió,
mắt nắng rạng ngời.
Con khe khẽ gọi,
con lặng lẽ la:
“Con có điều kể,
Mẹ nghe con nha”
Lời còn líu ríu,
mà ý đã hoa,
con bập bẹ hát,
mỗi chữ là quà.
Con khóc đâu phải
vì buồn gì đâu,
chỉ vì nhớ mẹ
ôm con đêm thâu.
“Còn mỏi tay quá,
bế con đi chơi!”
“Đừng tắt đèn nhé,
con sợ tối rồi”
Mỗi lần con mếu,
mỗi lần ngẩn ngơ
là con thầm nhủ:
“Mẹ đừng đi xa”
Mẹ ơi, có biết
tiếng “à a” buông
là trái tim nhỏ
đập trong tim chung.
Con đang lần bước
học tiếng yêu thương,
học ôm lấy mẹ
giữa những giấc thường.
Mẹ ơi, có biết
trong tiếng u ơ
là ngàn lời nhỏ:
“Yêu mẹ mẹ ơi”
3. BÉ GOM LÁ
Tác giả: Hoàng Thanh
Bé gom lá,
Rụng sân nhà,
Lá màu vàng,
Nắng bay qua.
Tay bé nhặt,
Mắt bé hoa,
Miệng bé hát:
“Lá bay mà!”
Bé xếp lá,
Gọi bà ơi!
Lá thành cá,
Lá thành voi,
Lá thành gió,
Chong chóng chơi,
Lá hóa bướm
Bay lượn trời.
Lá xếp cá,
Lượn tung tăng,
Lá xếp suối
Chảy quanh quanh.
Lá xếp trạm,
Bố hay dừng,
Xe đổ xăng
Giữa rừng rưng.
Lá xếp nến
Sáng lung linh,
Lá xếp bếp
Thơm hương xinh.
Lá xếp lọ,
Tặng mẹ mình,
Xếp lời hát
Giữa bình minh.
Bé xếp bé
Đang mải chơi,
Tay chân nhỏ
Xếp thành người.
Nụ cười lá,
Bé gom vơi,
Thành cổ tích
Giữa đất trời.
Lá reo hát,
Gió đưa ngang,
Cún đuổi lá
Giữa mênh mang.
Chim về tổ,
Hót rộn ràng,
Bé ngồi ngắm
Trái tim vàng.
4. ƯỚC MƠ LÊN NƯƠNG
Tác giả: Hoàng Thanh
Ông mặt trời đã lên cao,
Mẹ cha gùi gánh vượt rào lên nương.
Tiếng ai gọi giữa con đường,
Bạn bè ríu rít tới trường sớm mai.
Bé còn ngồi ở góc ai,
Chơi cùng cái bóng, nghịch hai hòn sành.
Nội lo bếp bếp, canh canh,
Bé ngồi mỏi gối, loanh quanh vườn nhà.
Đầu ngón tay đã loà xoà,
Đất lem mặt mũi, gió tà vuốt qua.
Thấy bạn gọi bé né ra,
Cười mà rụt cổ như là giận chơi.
Lớp hôm nay có chuyện gì
Cô còn kể tiếp tích xưa lạ kỳ
Ai là người hát say mê,
Ngồi bàn cửa sổ có khi nhớ mình
Bé không nói, cũng không rên,
Chỉ ôm ước mộng thật hiền trong tim:
Một chiếc cặp vải màu sim,
Một lời chào bạn dịu mềm đầu hôm.
Chữ "o" tròn tựa nón thơm,
Chữ "a" cong mảnh như ôm mặt trời.
Tranh cô vẽ, sách cô phơi,
Lời cô ấm áp hát rơi giữa chiều.
Chiều về, bóng ngả liêu xiêu,
Gió hun hút thổi qua nhiều rào thưa.
Bé ngồi nơi cũ, bâng khuâng,
Gửi theo mây trắng một lần ước mơ.
Gió ơi, mang hộ câu thơ
Bay theo mẹ hái mộng mơ đầu đồi
Rằng con chỉ ước một thôi:
Được mang cặp sách theo đôi bạn hiền.
Chẳng đòi hỏi chuyện thần tiên,
Chỉ thèm lớp học bình yên mỗi ngày.
Mơ này bé giữ trên tay,
Sáng như hạt nắng, nhẹ bay cuối chiều.
5. BA ANH EM
Tác giả: Hoàng Thanh
Bé ngồi nghe Bà kể,
Giọng buồn buồn như ru:
“Trên trời cao tít tắp,
Có ba bạn sống cùng...
Mặt Trời là anh cả,
Sáng sớm đã thức rồi.
Vai mang theo chiếc cuốc,
Ra đồng lúc tinh khôi.
Ánh hồng vừa rọi xuống,
Cỏ non đã vươn mình.
Hoa cười trong tia nắng,
Gió thổi khúc yên bình...
Mặt Trăng là em út,
Thường ngủ đến khuya muộn.
Khi Trời vừa tắt nắng,
Trăng mới khe khẽ lên.
Ánh vàng rơi nhè nhẹ,
Trùm lên mái nhà ai.
Ngôi sao lặng bên cạnh,
Ngủ mơ chuyện ngày mai...
Còn Gà Trống ở lại,
Lo việc nhà tảo tần.
Cơm ngon vừa bắc bếp,
Lửa hồng cũng vừa lên.
Nồi canh ngọt mùi bến,
Gian bếp ấm quanh năm.
Ba anh em sum họp,
Tay nắm chẳng rời nhau...
Sáng làm – chiều nhặt lá,
Tối kể chuyện cùng nghe.
Bình yên như bức vẽ,
Mà thời gian chẳng che...
Thế rồi Trăng giận dỗi,
Một hôm chẳng muốn dậy.
Gà Trống buồn đến hỏi:
“Trăng ơi, sao nằm đây”
Trăng không thèm trả lời,
Chỉ hất tay, quay mặt...
Gà Trống lạc qua mây,
Rơi xuống trần đất chật.
Từ đó chẳng gặp nhau,
Người lên kẻ ở lại.
Trời rạng mỗi sớm mai,
Trăng buồn về lối vắng.
Còn Gà Trống ngẩn ngơ,
Gọi trong sương mỗi sáng:
“Ó o o… anh ơi nhé!”
“Ó o o… em ơi mà”
Tiếng vang qua mái lá,
Len vào giữa nắng ngô.
Tiếng của lòng xa vắng,
Tiếng của một thời thơ...
6. Hồn Quê Xứ Thanh
Mắt huyền trộm liếc qua nhau
Ngoảnh đi e ấp, ngọt ngào câu ca
Hỡi anh đã có ai chưa
Mà sao nói khẽ như là thương em.
Bâng khuâng gió thoảng bên thềm
Câu ca e ấp đậu mềm tim ai
Trập trùng bóng núi Nưa phai
Sông Mã dào dạt chảy dài niềm thương.
Tuổi thơ tắm mát đêm sương
Sầm Sơn sóng vỗ, vấn vương cõi lòng
Đồng chiêm gió lộng mênh mông
Cánh diều quê cứ chập chờn trời xanh.
Trưa hè lửa đổ ngọn cành
Ve ngân rộn rã, gợi tình tuổi hoa
Giếng làng nước mát chan hòa
Bóng em soi xuống, ngọc ngà mắt trong.
Chiều về khói bếp lam hồng
Mẹ ngồi vá áo, gió lồng mái tranh
Cha đi trên ruộng đồng xanh
Gánh mồ hôi đổ cho thành mùa bông.
Hàm Rồng in bóng núi sông
Cầu cong dáng Việt, máu hồng sử xanh
Nương dâu bãi mía ngọt lành
Lời ru vọng hát, mong manh gió chiều.
Cau xanh tỏa bóng liêu xiêu
Trầu cay đỏ thắm kết nhiều tình duyên
Lam Kinh cổ thụ triền miên
Nghe trong lá đổ lời nguyền ngàn năm.
Thành Hồ gạch đá trầm ngâm
Như quê gìn giữ âm thầm niềm tin
Sông quê gợn sóng bình minh
Đò ngang chở nặng dáng hình quê hương.
Đêm rằm sáng tỏ con đường
Trăng soi bóng nước, vấn vương câu thề
Ngõ xưa gió hát đêm khuya
Câu ca dao cũ vọng về lòng ai.
“Bắp ngô bẻ nửa trao tay
Mình về ta níu cho dài tình chung”
Tiếng chuông chùa vọng mông lung
Tiếng mõ thắp lửa trùng phùng giấc mơ.
Tre xanh bóng ngả bên bờ
Đàn chim ríu rít ngẩn ngơ gọi ngày
Thương cha gánh nặng hao gầy
Thương bàn tay mẹ vá đầy mùa xưa.
Hồn quê gói trọn cau trầu
Đằm trong chum rượu, trong bầu tương thơm
Đêm trăng hò ghẹo ngân vang
Câu hò kéo lưới dịu dàng sông Mã.
Tiếng sáo vi vút đầu ngàn
Làm tim lữ khách bàng hoàng nhớ quê
Em đi biền biệt lối về
Để anh thương nhớ lê thê dặm trường.
Giấc mơ chợt tỉnh bên đường
Vẫn nghe chuông mõ tỏa hương mái chùa
Vẫn mong tiếng sáo ngân đưa
Vẫn thương giếng nước, gốc dừa mái hiên.
Vẫn mơ dáng ngọc dịu hiền
Nón nghiêng vành lá, nụ cười thẹn thùng
Ai ơi nhớ khúc sông Hồng
Nhớ sông Mã chảy mênh mông nghĩa tình.
Ai ơi nhớ mái chùa xinh
Ngói rêu phủ bóng, gió in kinh chiều
Ai về hội hát sớm khuya
Trống chèo rộn rã, câu ca giục long.
Người đi cách trở non sông
Vẫn nghe hương bưởi nở trong vườn nhà
Một mai tóc bạc sương pha
Vẫn mong trở lại quê ta thuở đầu.
Bên giàn trầu thắm sắc màu
Bên tay em thắp vần thơ nghĩa tình
Đêm rằm gió thổi rung rinh
Người ơi có nhớ ân tình hò xưa
Đò ngang chở nặng nắng mưa
Mái chèo gác sóng, say sưa điệu hồn
Trường ca gửi gắm nhớ mong
Nối nhau tiếng hát thành sông dạt dào.
Cho hồn lữ khách ngọt ngào
Cho ta tìm thấy trăng sao trong mình
Bao phen giông tố điêu linh
Người còn giữ lại bóng hình thương yêu.
Một mai khép cánh phiêu diêu
Xin cho bình yên sớm chiều nở hoa.
7. Tuổi thơ
Sim rừng tím đỏ chiều nay
Nghe như tiếng gọi bàn tay tuổi hồng
Giếng làng gánh nước theo sông
Mẹ nghiêng nón lá, cha gồng lúa non.
Đêm rằm tiếng trống vọng thôn
Lũ trẻ phá cỗ, trăng tròn lung linh
Em nghiêng mái tóc rối tình
Hoa cau rụng trắng – tuổi mình xôn xao.
Anh nhìn rồi lại quay đi
Mà tim cứ đập thầm thì trong em
Những câu hát nhỏ dịu êm
Bay lên theo gió, buộc thêm nỗi lòng
8. Tình đầu
Ngày ấy bên bến nước trong
Có người đứng đợi, có dòng đò đưa
Một bông hoa bưởi ngây thơ
Em cài trên tóc ngẩn ngơ mắt nhìn.
Anh hỏi: “Đã có ai chưa?”
Câu đùa bỗng khiến tim thừa một nhịp
Cả chiều gió cũng thì thầm
Cây cau bối rối, hoa trầm hương bay.
Mối tình đầu giản dị thay
Như hương đồng nội, như ngày mới sang
Như lời mẹ gọi cơm vang
Như con diều giấy, như hàng tre xanh
9. Xa quê
Rồi một hôm bước chân đi
Cánh đồng để lại, những gì theo sau
Con sông, mái rạ, hàng cau
Ngõ trăng, bờ cỏ nỗi đau ngậm ngùi.
Thành phố chật chội bóng người
Đêm nghe vọng lại một trời ca dao
Giấc mơ thường có tiếng gàu
Tiếng ve, tiếng sáo, tiếng chào tuổi thơ.
Có khi giữa chốn đông người
Ngỡ nghe tiếng vọng giếng khơi năm nào
Ngỡ bàn tay nhỏ lao xao
Ngắt sim tím nở gửi vào tóc ai
10.Nỗi nhớ
Anh xa bóng núi mờ phai
Em xa nỗi nhớ trải dài tháng năm
Mỗi mùa bưởi trắng hoa rằm
Lại rơi trong mộng âm thầm nhớ thương.
Có khi đứng trước phố phường
Em nghe vương vấn con đường quê xưa
Tiếng ru à ơi đêm mưa
Lẫn trong gối mỏng tiếng trưa ve dầy.
Tình yêu đâu dễ đổi thay
Người đi, bóng núi, tháng ngày còn nguyên
Hình như cau vẫn xanh bền
Trầu cay vẫn thắm lời nguyền khi xưa.
11.Trở về
Một ngày gió gọi tên quê
Em về nhặt lại lời thề bỏ quên
Cha ngồi khâu lưới bên hiên
Mẹ cười tóc bạc bình yên rụng đầy.
Con đường nhỏ vẫn hàng cây
Đình làng vẫn vọng tiếng bay trống chèo
Bến sông nước vẫn trong veo
Đò đưa chậm rãi ru theo tháng ngày.
Anh còn nhớ chỗ ta ngồi
Chỗ hoa cau rụng rối bời tóc em
Giờ đây tóc đã phai màu
Vẫn thơm mùi bưởi mang về bình an.
Em đi khắp nẻo nhân gian
Mang theo dáng núi, mang làn gió quê
Mang hương cau, vị trầu mê
Mang câu ca mẹ ru về tuổi thơ.
Dù mai tóc bạc phai mờ
Hình bóng quê cũ chẳng ngờ phai đâu
Trong tim vẫn chảy một màu
Bến sông, giếng nước, cau trầu quê em.
12.Hà Nội – Tự do trong ký ức
Hồ Tây
sương mờ trùm lên mặt nước,
gió nổi thành những vòng sóng bạc
quấn vào vai người dạo bước
chiều rớt xuống, đỏ cả chân trời.
Một cái nhìn chợt lạc,
một câu hỏi lặng thầm trong mắt:
"Anh nhớ ai giữa hồ rộng thế này"
Kem Tràng Tiền
tan trên đầu lưỡi,
lạnh và ngọt,
nhưng nụ hôn buổi ấy
lại mặn như giọt mồ hôi tuổi trẻ.
Tiếng cười thiếu nữ
bay theo bóng cây nghiêng
dập dềnh trong gió.
Hàng Ngang, Hàng Đào
tấp nập từ sáng sớm,
người chen người
hối hả như sóng,
màu vải đỏ rực
ôm lấy mùa thanh xuân
chưa kịp phai phôi.
Ven sông Hồng
bãi bồi trải dài,
cánh diều treo ước mơ lên cao,
khói bếp chảy thành vệt mờ trong nắng xế.
Một con đò chòng chành
chở theo giấc mơ hoa
trôi về ký ức.
Ở Quảng trường Ba Đình,
từng bước chân vọng lại
tiếng thề non sông.
Người đã khuất
còn in bóng anh hùng
trong từng phiến gió,
lời thề đất nước
đã khắc thẳng vào trời xanh.
Công viên Thủ Lệ…
tiếng ve tràn về hè phố,
lá cành lao xao như níu kéo.
Tuổi thơ vẫn còn cưỡi voi,
ngắm thú,
giữ một nụ cười xôn xao
trong lồng ngực hôm nay.
Bách Khoa
mái ngói hun hút thời sinh viên.
Đêm ôn thi gió thổi vào mắt,
ngọn đèn vàng võ
cúi soi những trang sách mệt nhoài,
nhưng vẫn rực sáng một đời tuổi trẻ.
Hà Nội
phố và mơ…
Tiếng rao đêm
len vào giấc ngủ trưa oi ả.
Một ngõ nhỏ thắp nến,
ánh sáng dầu hiu hắt,
gọi thầm qua vòm cửa gió.
Thời gian
nhuộm bạc mái đầu.
Bao nhiêu phố cũ
vẫn còn ngần ấy thương.
Một lần quay lại
ngỡ như tìm được bóng người thân quen,
nhưng phố phường đã cao hơn,
chật chội hơn,
mà lòng lại thấy rộng
bởi trống trải nhiều hơn.
Hồ Tây
bóng mây lững lờ.
Kem Tràng Tiền lạnh,
nhưng ngọt ngào ký ức.
Hàng Ngang, Hàng Đào
vẫn còn phảng phất màu son,
mà tuổi thơ thì đã trôi qua
tựa sông.
Hà Nội ơi
nỗi nhớ không nguôi.
Tình như sóng nước,
không bao giờ nguội lạnh.
Người đi xa
vẫn còn mơ,
vẫn mang dáng Hà Nội
vào thơ
suốt một đời…
Trên những nẻo đường Tổ quốc
em mang theo con chữ,
những trang vở mỏng manh như cánh bướm
bay giữa trời biên cương.
Đảo xa sóng vỗ trùng trùng,
mái trường bé nhỏ nép mình bên rặng dừa,
ánh nắng rót xuống hiền như sữa,
làm ấm khuôn mặt trẻ thơ còn ướt sương mai.
Bản làng hun hút giữa ngàn mây,
khói lam quyện trong tiếng chó sủa vọng núi,
những đôi mắt trong veo chờ đợi,
ngọn lửa chữ nghĩa khẽ thắp lên trên tay thầy cô.
Họ vượt suối, băng sông,
mang mùa xuân xuống núi,
rắc hoa trên cánh đồng xa xôi,
và gieo vào tâm hồn bé nhỏ
một bài ca không tắt.
Hoa ban trắng lóa sườn đồi,
tiếng gió hú vang như bản tình ca của núi.
Những bước chân kiên nhẫn
chồng lên triền dốc đá tai mèo,
mang theo tiếng cười con trẻ
vọng lại giữa ngàn sương.
Khèn Mông réo rắt khắp bản,
nương ngô vàng rực,
áo chàm chập chờn trong chiều sẫm khói.
Mái trường vách gỗ
mưa rơi nghiêng ngả,
bảng đen cũ kêu tên từng em nhỏ,
phấn trắng vỡ ra như bụi sao rơi
soi sáng cả miền cao nguyên hun hút.
Trong rét ngàn,
có dáng cô nghiêng mình che gió.
Trong mùa đông khắc nghiệt,
bàn chân thầy lội mòn bao lối mòn,
chỉ để đem về
những con chữ lung linh như ngọc.
Trên bến sông gió chảy miên man,
con đò chở chữ nối đôi bờ ký ức.
Tiếng chim đánh thức buổi sớm,
tiếng ve xao xác
như nhịp gõ vô hình của mùa hạ.
Mỗi mùa phượng đỏ,
những trang vở in dấu tay học trò
rung rinh như cánh bướm.
Mỗi mùa chia tay,
giọt nước mắt hòa trong nụ cười ngại ngùng,
tiếng thầy vang vọng như tiếng gió
trên cánh đồng đang trổ đòng đòng.
Ngôi trường bóng dừa rợp mát,
bảng gỗ, phấn trắng,
tiếng cười, tiếng khóc,
tất cả hóa thành ngọn sóng ngầm trong ký ức.
Con đò ký ức lặng lẽ trôi,
chở bao thế hệ
sang bờ tri thức mênh mang.
Mái trường nép mình vào sóng gió,
biển xanh bất tận
hơi thở mặn mòi chan chứa tình quê.
Trẻ nhỏ tóc vàng nắng
ngồi quây tròn nghe cô giảng.
Tiếng thầy như nhịp trống biển khơi,
vang giữa đêm trăng dát ánh vàng.
Bão giông ào đến từ phương xa,
ngọn đèn nhỏ vẫn sáng,
như trái tim thầy cô
âm thầm tỏa hương.
Con thuyền tri thức rẽ sóng ra đi,
như một ngôi sao biển
soi gương mặt quê hương giữa trời đêm.
Trang vở trắng
bay theo gió biển
như cánh chim nối đất liền và hải đảo.
Giữa mênh mông sóng khói,
chữ gieo thành hạt,
nảy mầm trong đất mẹ.
Cột mốc sừng sững trầm mặc,
núi rừng vọng tiếng quốc ca
âm vang tự hào hòa cùng gió núi.
Bàn chân thầy in dấu trên lối nhỏ,
hun hút mà dạt dào,
dẫn về những mái trường vách gỗ.
Tiếng ru hòa trong tiếng ve,
bài học mở đầu bằng lời hát.
Em nhỏ người Tày, người Nùng,
bé Khơ Mú, bé H’Mông
ôm cơm nắm, gùi sách,
băng qua dốc núi,
để đến lớp
đôi mắt long lanh sáng rực như sao mai.
Gió Lào bỏng rát thổi qua,
áo thầy đã cũ,
dép chẳng còn lành.
Đường bùn quanh co,
giấy vở lấm bẩn,
nhưng giáo án vẫn thơm mùi tri thức.
Đêm khuya,
ngọn đèn dầu chập chờn,
ánh sáng mỏi mòn
nhưng chưa bao giờ tắt.
Mỗi dòng chữ rơi xuống,
mỗi hạt phấn vụn bay lên,
tan trong tóc bạc,
hóa thành mây trắng của tháng ngày.
Trăng non treo đầu ngọn cây,
tiếng thầy róc rách như suối nguồn,
mát lành, bền bỉ.
Dẫu cơ cực mài mòn đôi vai,
dẫu mưa nắng phủ đầy gian khó,
con chữ vẫn được gieo,
ánh sáng vẫn còn đó
như một lời thề.
Trên khắp nẻo đất quê hương,
có những thầy, những cô,
đi qua đời lặng lẽ như ngọn gió.
Họ không mong vàng ngọc,
không cần tri ân,
chỉ cần con chữ đến đúng tay người.
Nụ cười học trò
là hoa trắng nở trên mùa vui,
là vì sao sáng trong đêm tối.
Mai này, khi trò đã lớn,
bước đi nơi chốn xa xôi,
sẽ còn nhớ dáng người
ngày xưa cầm viên phấn trắng.
Một đời gieo hạt,
để lại cả mùa ngọt ngào,
cho tri thức xanh rợp đất trời.
Dẫu nắng mưa làm bạc mái đầu,
họ vẫn sáng như bình minh
và đi gieo niềm tin
trên mảnh đất quê hương bất tận
Gửi bình luận của bạn