Và mỗi khi Hà Nội biết cúi đầu trước mưa, là lúc tình yêu ấy được tái sinh
Ngày đăng: 28-10-2025
438 lượt xem
Phỏng theo sự tích ngày đẹp trời của Hòa Vang
Chiều đó, Hà Nội bắt đầu mưa.
Một cơn mưa thật lớn – cơn mưa được gọi là mưa Thủy Tinh.
Mưa kéo dài suốt tám tiếng đồng hồ, nước dâng ngập đến nửa bánh xe trên phố Nguyễn Khuyến, Hàng Bông, Khâm Thiên.
Những dòng xe máy chết máy xếp hàng, những đôi giày trôi lềnh bềnh trong dòng nước đục.
Người ta vội trú mưa.
Chỉ có tôi đứng lại bên cầu Long Biên – cây cầu già nua vẫn kiên nhẫn giữa nước, giữa gió, giữa tiếng sấm xé ngang trời.
Giữa lúc ấy, tôi thấy – một cô gái mặc áo len xám và một người đàn ông áo trắng đang đi chậm rãi qua cầu.
Họ đi như giữa hai thế giới: giữa quá khứ và hiện tại, giữa huyền thoại và đời thường.
Không ai nói một lời. Chỉ có mưa rơi xuống, hòa cùng nhịp bước họ, dịu dàng như một bài thơ cũ.
Rồi cả hai tan vào làn nước.
Sáng hôm sau, khi nước rút, trên lan can cầu xuất hiện một dòng chữ viết bằng nước:
“Khi con người biết cúi đầu trước mưa,
Thành phố sẽ biết thở.”
Người ta bảo đó là trò của thanh niên thích gây chú ý.
Nhưng tôi biết – dòng chữ ấy mang hơi thở của một truyền thuyết đã tỉnh dậy sau ngàn năm ngủ quên.
Những ngày sau đó, Hà Nội vẫn mưa.
Trên phố cổ, mùi rêu ướt và khói bếp hòa vào nhau.
Hồ Tây mờ hơi nước, và đâu đó, tiếng chuông chùa Trấn Quốc vang lên giữa màn sương, như lời gọi của một linh hồn xa xưa.
Tôi nhớ đến lời kể của bà cụ bán bún riêu ở Hàng Bông:
“Hà Nội này là đất của Mỵ Nương đấy, cậu ạ. Cô ấy vẫn ở đây, dưới nước sông Hồng kia thôi.”
Rồi bà kể:
Ngày xưa, Mỵ Nương yêu Thủy Tinh, một tình yêu hiền hòa như mưa rơi, như dòng nước tìm về sông.
Nhưng vua cha ép nàng gả cho Sơn Tinh – vị thần của núi, của đất, của sức mạnh và quyền uy.
Đêm trước ngày cưới, Mỵ Nương trốn ra bờ sông, gặp Thủy Tinh trong mưa.
“Em chỉ muốn đi theo anh,” nàng nói.
“Nhưng em thuộc về đất này – và ta thuộc về nước. Chúng ta yêu nhau, nhưng không thể sống cùng nhau.”
Sáng hôm sau, nước dâng cao.
Không phải để hủy diệt, mà để tiễn biệt.
Cơn đại hồng thủy ấy là giọt nước mắt của một người đàn ông thất tình, chứ không phải cơn giận của một vị thần.
Kể từ đó, mưa mỗi năm rơi xuống như lời nhắc nhở:
Tình yêu thật, dù bị chôn vùi, vẫn không chết.
Mưa năm nay khiến cả thành phố chìm trong nước.
Phố Khương Trung hóa sông.
Cầu vượt Nguyễn Xiển thành đảo.
Dòng người dạt vào nhau, dắt xe, cười trong cái ướt nhẹp bất lực.
Tôi đứng bên hồ Tây, thấy nước dâng gần chạm mép đường Thanh Niên.
Một người con trai dừng xe, cởi giày cho bạn gái, cõng cô lội qua chỗ ngập.
Tôi bỗng nghĩ – hình ảnh ấy đẹp hơn bất cứ huyền thoại nào: tình yêu vẫn đang được nối dài, ngay giữa lòng nước.
Và chính trong cơn mưa ấy, tôi lại nhìn thấy họ – cặp đôi áo trắng và áo xám – đứng giữa cầu Long Biên.
Gió thổi mạnh, tà áo bay như cánh sen bị gió cuốn.
Cô gái nói, giọng nhẹ như mưa rơi:
“Em đã chờ anh suốt nghìn năm.”
Người đàn ông đặt tay lên vai cô, giọng trầm:
“Anh đi qua bao nhiêu cơn bão chỉ để tìm lại em.
Giờ anh hiểu – yêu không phải là chiếm hữu,
mà là được rơi cùng người mình thương.”
Họ nắm tay nhau, và trong tích tắc, toàn bộ cầu Long Biên sáng rực ánh bạc.
Tôi thấy rõ gương mặt họ: đẹp, buồn và hiền như hai linh hồn đã yêu nhau quá lâu.
Một tiếng sấm vang, họ tan vào màn nước.
Trên lan can, dòng chữ bằng nước lại hiện lên:
“Ngập không chỉ là chuyện của cống rãnh –
mà là chuyện của lòng người.”
Mưa qua đi. Hà Nội sau cơn ngập trở nên lặng lẽ.
Người ta bắt đầu nói về chuyện mở lại sông Tô Lịch, về việc trồng thêm cây, xây hồ điều hòa.
Không ai gọi mưa là “thảm họa” nữa.
Bởi ai cũng thấy – mưa đã dạy họ cách chậm lại, và biết thương lấy đất trời.
Trên bức tường cũ phố Tràng Tiền, sinh viên vẽ một bức tranh tường:
Một cô gái áo xám và người đàn ông áo trắng nắm tay nhau giữa thành phố ngập nước.
Dưới bức tranh là dòng chữ:
“Thành phố biết thở.”
Còn tôi, mỗi lần trời đổ mưa, lại ra cầu Long Biên.
Trên lan can rỉ sét, những chữ nước vẫn mờ ảo – đủ để tôi nhớ rằng huyền thoại vẫn còn sống, giữa lòng thành phố bê tông này.
Một buổi chiều, trời lại mưa.
Một bà mẹ dắt con lội qua phố Hàng Bông.
Thằng bé đạp nước, cười vang:
“Không sao đâu mẹ, nước này là nước của Thủy Tinh mà!”
Người mẹ ngạc nhiên, rồi mỉm cười.
Nụ cười hiền, sáng như giọt mưa trên mái ngói.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi – nhưng Hà Nội không còn sợ.
Vì trong mỗi hạt mưa rơi, có linh hồn của Mỵ Nương đang gọi về người yêu của mình.
Và trong mỗi con nước dâng, có trái tim của Thủy Tinh vẫn đập, dịu dàng như nhịp thở của thành phố.
Gửi bình luận của bạn